Page 288 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 288
Khi Tổ Quốc gọi 287
cấp trên phát cho chúng tôi một ít bánh kẹo, trà, thuốc lá và căn
dặn buổi tối cần xin phép gia đình cho gặp mặt để nói lời từ biệt.
Nào ngờ chính nhờ buổi họp mặt này mà bác Hai mới bộc lộ tâm
tư. Bác nói: “Nói thật với các anh, thấy các anh đến xin cho ở,
tôi mừng lắm! Nhưng cứ lo một khi các anh đi rồi, chúng nó sẽ
đến làm khó dễ gia đình cho nên mới có cách cư xử đối với các
anh như vậy, thật là không phải!”. Buổi họp kéo dài hơn một giờ,
những câu chuyện trao qua đổi lại đã làm cho mối quan hệ giữa
gia đình và chúng tôi trở nên thân mật.
Trời về khuya, gió lạnh tháng Mười thổi nhè nhẹ khiến cả tổ
chúng tôi không sao ngủ được, thao thức nằm chờ đến giờ ra đi.
Bỗng nghe có tiếng gì đó khua sột soạt, chúng tôi hơi lạ nhìn ra
bốn bên nhưng cũng không phát hiện được gì. Gần bốn giờ sáng,
tiếng tu huýt và tiếng hô của Tiểu đội trưởng Quýt gọi anh em
tập hợp làm cho cả xóm phải thức dậy. Chúng tôi ba lô, tư trang
gọn gàng tập họp điểm danh, và theo sự chỉ huy của đại đội, lặng
lẽ bước đi ra bến bắc Cao Lãnh.
Đi được một đoạn, bất chợt nhìn ra phía sau thấy một người
đang cầm bó đuốc bước thấp bước cao cố đi cho kịp đoàn quân,
nhưng vì trời còn tối nên không nhận ra là ai. Mãi đến khi trời
mờ sáng mới nhìn rõ thấy đó chính là bác Hai, chợt hiểu hóa ra
tiếng sột soạt chúng tôi nghe khi đêm là tiếng Bác Hai đang âm
thầm soạn lá dừa bó đuốc. Tôi liền gọi to: “Bác Hai! Bác Hai!
Sáng rồi, bác về đi, chúng cháu đi hai năm sẽ trở về gặp bác”. Tôi
vừa nói vừa đưa hai ngón tay lên trời tượng trưng hai năm trở về.
Nhưng bác vẫn cố vác đuốc lặng im bước theo, thỉnh thoảng còn
thấy cầm chéo khăn rằn đang quấn trên cổ lau lên trán rồi lau vội
những giọt nước mắt. Bác Hai đang khóc! Khóc thật! Hình ảnh
này mãi mãi tôi không bao giờ quên!
•