Page 397 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 397

396  Khi Tổ quốc gọi


                             Bình yên thuyền đã đến bờ
                         Xa còn thấy bóng em thơ giữa dòng
                             Sáng ngời ánh lửa trên sông.

                                                          10-1967

               Nói thật là khi đọc và chép lại các bài thơ về Bến Tre của
           Hiến bao nhiêu lần mắt tôi bị nhòe vì xúc cảm, mỗi bài thơ là

           một câu chuyện lay động lòng người, là một tấm gương anh
           hùng người thật việc thật, không hề hư cấu. Cũng nghĩ rằng đây
           đâu phải là những câu chuyện chỉ riêng có ở Bến Tre thuở quê

           hương miền Nam đang còn ngập chìm trong máu lửa.
               Tôi vẫn cứ chép tiếp.



                                Em gái đưa đò

                             Em mười tám tuổi giao liên
                         Trên sông An Hóa ngày đêm đưa đò

                             Khi trưa nắng, lúc chiều mưa
                         Đò em vẫn nối hai bờ dừa xanh



                             Một lần trời mới bình minh
                         Em đưa lực lượng biểu tình qua sông

                             Vì sao giặc bắn, giặc ngăn
                         Qua sông em chẳng ngại ngần vì sao?



                             Em nghe đạn rít qua đầu
                         Mà em vẫn đứng bóng cao giữa trời
                             Mái chèo giặc bắn gãy đôi

                         Buông chèo thoăn thoắt em bơi bằng dầm
   392   393   394   395   396   397   398   399   400   401   402