Page 407 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 407

406  Khi Tổ quốc gọi


                                 Một cuộc đời


                        Mười chín tuổi, tôi gặp lại anh
                        Không kịp nghĩ gì mà như không còn gì để nghĩ

                        Ngoài một cảm xúc rộn ràng bỡ ngỡ
                        Muốn nhìn anh, muốn đến bên anh
                        Không, cũng không hẳn là như thế
                        Bởi ánh mắt anh sao như mời gọi:

                        “Đến với anh đi. Hãy đến bên anh!”
                        Hai chúng tôi đã cùng đến.
                        Rất ngắn và cũng rất dài
                        Mọi vật như ngưng lại

                        Đất trời như chưa tồn tại bao giờ
                        Chúng tôi đã đến bên nhau như thế
                        Giản dị, thiêng liêng, tràn dâng như sóng bể
                        Vui sướng, yêu thương, hạnh phúc ngập tràn

                        Cả hai rạng rỡ như chưa bao giờ rạng rỡ
                        Như thế... và cũng chỉ là thế
                        Bởi chúng tôi quá trẻ, quá khát khao
                        Cuộc sống hôm nay, cho cả mai sau

                        Không một lời, mà ánh mắt đã trao:
                        Hãy chờ nhau!
                        Hai ngày sau
                        Tôi và anh, mỗi người một phương xa lắc

                        Tôi bay lên Bắc, anh vượt về Nam
                        Đường tôi đi thênh thang rộng mở
                        Trong bình yên, tôi được nuôi dưỡng nên người
                        Từng tháng năm đằng đẵng trôi

                        Cũng từng tháng năm đong đầy thương nhớ!
                        Trong khắc khoải, tôi mong ước đợi chờ
   402   403   404   405   406   407   408   409   410   411   412