Page 447 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 447
446 Khi Tổ quốc gọi
Trong khi các cấp bên trên có cách xử sự như vậy thì tinh
thần và thái độ của các nhân viên cấp thấp lại khác hẳn. Chẳng
hạn như các giáo viên hướng dẫn kỹ thuật, họ rất tận tình chỉ
bảo và thái độ cũng rất thân thiện, đến nay đã trên năm mươi
năm mà tôi vẫn còn nhớ rõ tên một người đáng quý trong số đó:
Bạch Triều Côn. Còn cô sĩ quan chuyên theo dõi các mặt sinh
hoạt của các cháu nữ thì lúc nào cũng theo sát chăm sóc giúp đỡ
hết sức chu đáo, tận tình. Riêng bản thân tôi, khi đến nằm điều
trị tại Bệnh viện Không quân ở số 338 Hoài Hải - Tây Lộ thì cô
điều dưỡng trưởng tên là Từ Mỹ Trân lại thường xuyên tiếp cận
hỏi han xem các điều kiện sinh hoạt có thuận tiện không, mỗi
bữa ăn đều đến ngồi bên cạnh, luôn miệng dò hỏi xem ăn uống
có hợp khẩu vị không.
Lúc chúng tôi đến Trung Quốc cũng là lúc mà cuộc Cách
mạng Văn hóa đang ở vào giai đoạn quyết liệt, tình hình mọi
mặt trở nên khá phức tạp nên họ hạn chế không muốn cho
chúng tôi ra bên ngoài, sợ nguy hiểm. Nhưng tôi thì lại tò mò
muốn được xem tận mắt, nên nói với họ là tôi muốn tìm hiểu
để học tập, và với cái lý do “hợp lòng người” như thế thì họ đâu
dễ chối từ.
Tôi đã thấy từng đám, từng đám chiến sĩ Hồng vệ binh,
tuổi khoảng mười ba, mười bốn, đi “liên kết” từ huyện này qua
huyện khác, tỉnh này qua tỉnh khác, đi lại ăn uống đều không
mất tiền và đám trẻ cũng coi đó là những chuyến du lịch miễn
phí. Chúng được đối xử như những người anh hùng trẻ tuổi đã
có công lớn, là lực lượng chủ lực hậu thuẫn cho việc đấu tố và
lật đổ các “thế lực” cầm quyền, trong đó có cả những vị lập quốc
công thần của Trung Quốc như Lưu Thiếu Kỳ, Chu Đức, Bành
Đức Hoài, Diệp Kiếm Anh, Từ Hướng Tiền...