Page 448 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 448
Ra đi để có ngày trở về 447
Tôi cũng thấy “lực lượng cách mạng” dòng dây dẫn những
người trí thức mà họ gán cho cái tên là “trí thức tư sản thân
phương Tây” đi dọc các đường phố, đầu bắt phải đội loại mũ
giấy có chóp cao, vừa đi vừa đánh trống, đánh phèn la, liên tục
hô to: “Đả đảo!”, “Đả đảo!”...
Tôi cũng từng nghe nói về việc họ dùng chày gỗ dần nát
những ngón tay của một nghệ sĩ dương cầm, bởi cho đó là loại
văn hóa văn nghệ “Tây dương”.
Tôi từng đến xem những bài báo tường chữ to ở trường Đại
học Đồng Tế, với nội dung bài xích đả đảo những giáo sư này
giáo sư kia trong trường.
Tôi từng nghe chuyện bắt các trí thức phải về nông thôn
tham gia lao động để cải tạo thành phần...
Thế nhưng cũng có điều rất lạ là trong nhà máy mà chúng
tôi đến thực tập, vốn là một đơn vị của quân đội, lại không thấy
xảy ra việc đấu tố như thế.
Về nội dung chuyên môn kỹ thuật thì họ cho chúng tôi thực
tập trên các máy radar COH-4 vốn ra đời sớm hơn và không hiện
đại bằng các radar COH-9A mà các đơn vị pháo cao xạ trong
nước đang sử dụng, nhưng dù sao anh em công nhân cũng đã tiếp
thu được những kinh nghiệm mới trong kỹ thuật sửa radar mà họ
đang áp dụng. Riêng bản thân tôi thì qua chuyến thực tập này đã
có thêm vốn liếng về một loại radar mới, nên càng cảm thấy vững
vàng hơn trong nhiệm vụ quản lý kỹ thuật của mình. Các cháu
gái thì sau một năm học tập đều nắm vững các kiến thức chuyên
môn, và sau khi trở về nhà máy đã làm được rất nhiều việc, bởi ở
Việt Nam cái nghề này chưa được đào tạo một cách bài bản.
Cuối tháng 11-1966 đoàn chúng tôi kết thúc chuyến thực
tập trở về Việt Nam.