Page 442 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 442
Ra đi để có ngày trở về 441
Vì các máy móc gia công cơ khí của nhà máy đều rất nặng
và cồng kềnh nên không thể chuyển đi xa như các thùng súng
đạn ở Kho 560 trong lần trước. Người ta phải xẻ các quả đồi
chung quanh nhà máy tạo thành những chiếc hầm nhỏ, chuyển
các máy móc vào đấy rồi kéo điện đến để tiếp tục sản xuất, vì
chiến trường luôn có yêu cầu gấp về vũ khí, các hoạt động sơ
tán và sản xuất được tiến hành xen kẽ, ngày cũng như đêm.
Những lúc này thì các công nhân quốc phòng của chúng ta phải
luôn chạy đua với thời gian, cho dù sức lực phải đổ ra là gấp đôi
so với trước đây.
Theo tôi được biết thì cũng cùng thời gian đó, cả chục nhà
máy khác trong Cục Quân giới cũng đều thực hiện chủ trương
sơ tán, và cũng như ở Kho 560 và Nhà máy Z-1 mà tôi trực tiếp
theo dõi đôn đốc, các nơi khác đều thực hiện tốt nhiệm vụ này.
Lại cũng có một chuyện vui. Số là trong quá trình dọn dẹp
kho tàng trong khi sơ tán, các bịch thuốc phóng hình con bài
quá “đát” bị vứt bỏ vương vãi mà không ai buồn nhặt, bởi không
biết dùng nó để làm gì. Khi về kể chuyện này với anh Sáu Nghĩa,
cũng là dân Nam bộ, người chuyên dùng súng bắn đạn ria để
đi săn sâm cầm, vịt trời mà tôi đã nhiều lần được hưởng thành
quả, anh mắng tôi là “ngu như con bò”, sao không nhặt mang về
cho anh nghiền ra mà xài, bởi mỗi lần sạc đạn anh đều phải tìm
thuốc khối cạo ra rồi xay nhuyễn, mà thuốc khối cũng rất khó
tìm, và cạo ra xay nhuyễn thì càng lắm công phu. Tôi cười xòa
bảo với anh rằng, nếu tôi mà biết trước như vậy thì sẽ chở cái
thứ đó về cho anh bắn từ đời cha đến đời con, đời cháu, rồi đời
chắt cũng chưa chắc đã hết!