Page 452 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 452
Ra đi để có ngày trở về 451
Vì lúc này máy bay Mỹ đánh rất ác liệt từ vĩ tuyến 10 trở vào,
ngày cũng như đêm, cho nên suốt dọc đường lúc nào cũng cảm
thấy khá là căng thẳng. Ban đêm xe không mở đèn pha mà chỉ
chạy bằng đèn gầm (chiếc bóng đèn nhỏ xíu đặt dưới gầm xe
để tránh bị máy bay phát hiện), ánh sáng mờ mờ chỉ đủ chiếu
sáng cách đầu xe khoảng mươi mười lăm thước, chạy mò mò
rất chậm và ngồi trong xe nhìn ra bốn chung quanh thì rất mệt
mắt. Chạy được một đoạn bỗng thấy phía trước có cây cầu xi
măng, anh Tuân là “thổ địa”, lập tức báo rằng đây là cầu Đá Mài,
nơi địch thường tới ném bom đánh phá, nên mọi người vội
vàng mũ sắt đội vào đầu và nín thở cho xe chạy qua. Qua cầu
êm ru, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Chạy được một đoạn lại
thấy một cây cầu xi măng nữa, lần này thì đầu cầu có tấm biển
báo ghi rõ ràng “Cầu Đá Mài”, mọi người mới té ngửa, rồi lại
một lần nữa căng thẳng vượt qua. Đến chỗ an toàn, tạm dừng
xả hơi, tất cả đều cười ồ và nói với anh Tuân rằng cây cầu Đá
Mài của anh là cầu Đá Mài giả, làm anh có hơi bị quê.
Một buổi chiều gần đến chạng vạng, tôi và một vài anh nữa
cùng nhau đi bộ đến kiểm tra một trận địa pháo gần Binh trạm
12, bởi ban ngày địch thường đánh phá nên phải tránh đi vào
các giờ cao điểm. Đi được một đoạn thì thấy xác một chiếc máy
bay Mỹ bị cao xạ bắn rơi, thân vỡ ra nhiều mảnh, trong đó có
một miếng inox khá to. Tôi thèm quá, vì đối với tôi tấm inox này
rất quý, có thể mang về làm đủ thứ chuyện. Nhưng khá nặng
nên vác lên rồi lại bỏ xuống, bỏ xuống rồi lại vác lên, nấn ná
khá lâu, cuối cùng quyết định mang giấu trong bụi rậm để khi
trở lại thì mang về. Mới đi được trên trăm thước thì nghe tiếng
réo, rồi hàng loạt bom nổ, đất đá văng tùm lum. Té ra chỗ đó là
bãi bom tọa độ nhưng chúng tôi nào có hay, bởi tới tọa độ này
thì phi công Mỹ cứ lái máy bay bay trên trời cao rồi đạp bom
cho rơi xuống là coi như xong nhiệm vụ, không cần biết trúng
trật; chuyện này chúng tôi chỉ được biết sau khi đến được trận