Page 453 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 453
452 Khi Tổ quốc gọi
địa pháo cao xạ và nghe các cán bộ chỉ huy giải thích. Cũng rất
mừng là các loại vũ khí khí tài của đơn vị này đều trong tình
trạng rất tốt, và chính họ đã bắn rơi chiếc máy bay Mỹ mà chúng
tôi đã nhìn thấy xác lúc ban chiều. Và tối hôm đó chúng tôi lại
trở thành khách mời đặc biệt trong buổi liên hoan với các cán
bộ, chiến sĩ của trận địa tiền tiêu này bởi người từ hậu phương
đến như chúng tôi là chẳng mấy khi. Hôm sau trở lại con đường
cũ thì thấy mấy hố bom liền kề nhau mà miếng inox cũng văng
đâu mất. Thật là may! Nếu chậm một chút là tiêu đời cả đám.
Trong chuyến về vẫn phải chạy đèn gầm cho đến vĩ tuyến
10 ở Thanh Hóa là lằn ranh hạn chế ném bom theo thỏa thuận
giữa ta và Mỹ. Đến đây thì cậu lái xe bắt đầu bật đèn pha chạy
hết tốc độ, nhìn ra phía trước là khoảng trống mênh mông xa
tít tắp, bên trong xe thì ào ạt gió khuya tràn vào, mát ơi là mát,
mà cũng sướng ơi là sướng, bỏ lại sau lưng tất cả mọi nhọc nhằn
gian khó trong suốt thời gian dài phải chạy mò mẫm trong đêm
và lúc nào thần kinh cũng trong tình trạng căng thẳng.
Vào khoảng tháng 10-11 năm 1967 một lần nữa tôi lại đi vào
Quân Khu 4, nhưng bằng xe đạp; mục đích là vào kiểm tra công
tác sửa chữa radar và pháo cao xạ ở hai Trung đoàn 214 và 280.
Chuyến này thì vất vả hơn nhiều so với chuyến đi bằng xe đạp lần
đầu, bởi máy bay Mỹ đã đánh sập tất cả các cầu trên quốc lộ 1 và
tăng cường ném bom đánh phá ác liệt các bến phà. Trên quốc lộ,
mỗi cây cầu đều phải hứng chịu không biết bao nhiêu tấn bom
của Mỹ, chung quanh cầu gần gần xa xa nhìn thấy chi chít những
hố bom, cũ có, mới có, mà mới ngày hôm qua, hôm kia cũng có.
Nhưng điều kỳ diệu là chúng vẫn không cắt đứt được giao thông,
bởi không còn cầu thì lính công binh lại chở đá đến đổ thành
những chiếc cầu ngầm cho các loại xe pháo đi qua, còn xe đạp thì
cũng có thể vác vai lội nước qua được. Với cách ứng phó như thế
thì các bố Mỹ phải chào thua, ném mãi chỉ tổ phí bom đạn mà