Page 465 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 465
464 Khi Tổ quốc gọi
Vừa qua, trong dịp trở ra Hà Nội, tôi có cơ hội gặp lại các
anh em trong Phân xưởng cũ sau hơn bốn mươi năm xa cách,
rất nhiều anh em khi nghe tin tôi ra, mặc dù đang ở xa, cũng đến
gặp mặt khá đông đủ, mừng vui khôn xiết, mang lại một không
khí ấm áp của tình đồng chí, đồng đội. Nhiều anh em bộc bạch
rằng rất tự hào là thuở ấy Phân xưởng đã “ăn nên làm ra”, nở
mặt nở mày trong nhà máy, cũng như đỡ xấu mặt đối với quân
chủng Phòng không - Không quân mà chúng tôi là “con nợ”
triền miên. Sự đánh giá đó là điều khích lệ mà tôi chưa hề nghĩ
tới. Tôi chợt nhớ lại những ngày tháng làm việc căng thẳng và
hào hứng của cả tập thể anh em trong Phân xưởng; tôi cũng nhớ
lại cuộc sống cơ cực của anh em lúc đó, ngủ nghỉ dưới những
mái nhà lợp bằng giấy dầu nóng như lửa đốt, ăn cơm đựng trong
những chiếc máng gỗ, với những chiếc muôi, những chiếc thìa
nhôm bị đục lỗ vì sợ mất cắp, ăn những chiếc bánh bao làm
bằng bột mì hấp nửa sống nửa chín... Và tôi cũng thành thật nói
lại rằng yếu tố thành công của đơn vị lúc đó chính là lòng nhiệt
tình công tác, làm việc bất chấp ngày đêm, không ngại gian khó
hiểm nguy của của tất cả anh chị em, trong đó có những đồng
chí đã bị tên lửa Mỹ bắn hy sinh ngay khi đang làm nhiệm vụ
điều chỉnh radar mà Phân xưởng đang tiến hành sửa chữa. Tất
cả mọi việc mà tập thể Phân xưởng đã làm được, những gì Phân
xưởng đã đóng góp cho cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước
thời ấy tôi không bao giờ có thể quên, dĩ nhiên trong đó cũng có
phần của riêng tôi với cương vị là người phụ trách chung.
Cuộc gặp gỡ này cũng đã gợi lại trong tôi một vài câu
chuyện cũ đáng nhớ.
Trong Phân xưởng có một anh tên Đ. là thợ điều chỉnh tổng
hợp radar cảnh giới, có một lần báo với tôi rằng mẹ bị ốm nặng