Page 468 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 468
Ra đi để có ngày trở về 467
Cũng nhớ lại thời kỳ tôi làm việc ở Nhà máy, từ mối quan hệ
đồng chí, đồng đội mà dẫn đến mối quan hệ thân thiết với một
gia đình người miền Bắc, đó là gia đình cậu Trường, người tôi
vừa kể trên. Câu chuyện bắt đầu chỉ từ một nồi chè.
Có một tối tôi đến thăm gia đình, khi bước chân vào nhà tôi
đã nhìn thấy một cháu gái trạc mười hai, mười ba tuổi đang nấu
chè, đó là đứa em gái của cậu Trường tên là Hòa. Ở chơi một lúc
tôi cáo từ ra về, nhưng thấy cháu lộ vẻ buồn ra mặt, gợi hỏi thì
cháu bảo buồn là do tôi không ở lại ăn, bởi cháu được cậu Trường
báo trước là tối hôm đó tôi sẽ ra nhà chơi, nên nấu chè cốt là để
đãi tôi. Nghe vậy tôi thương quá nên ở lại, cháu mừng ra mặt, và
tình thương của tôi đối với cháu cũng bắt đầu từ đó. Về sau tôi
thường đến nhà để vừa thăm gia đình vừa được gặp gỡ cháu, và
khi mối quan hệ giữa tôi và gia đình trở nên thân mật hơn thì ông
bố bảo tôi nhận cháu làm con nuôi. Đó cũng chẳng qua là một
câu nói lúc thân tình, chẳng một lời giao hẹn. Thế mà dần dà, và
mãi cho đến hôm nay, đã trải qua mấy chục năm, mà cách xử sự
theo mối quan hệ như thế vẫn không thay đổi, mặc dù cháu đã
có chồng có con, có cháu, cho đến lúc hưu trí nghỉ việc nhà nước
cũng vẫn thế.
Nhớ lại trong thời gian cháu đi sơ tán ở một vùng sông
nước trong nông thôn rất xa Hà Nội, có bận đến thăm, tức cảnh
tôi làm mấy câu thơ ví von:
Lều cỏ bên hồ lộng gió trưa
Thị thành há được cảnh nên thơ
Kim Vân Kiều truyện ngâm đôi khúc
Oanh vàng khẽ gọi ngỡ trong mơ.

