Page 470 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 470
Ra đi để có ngày trở về 469
nhà này. Tôi không bao giờ có thể quên hình ảnh thân thương
của bà mẹ cậu Trường, một con người rất tốt bụng, chân tình và
mến khách. Cho đến ngày hôm nay, đã gần năm mươi năm mà
mối quan hệ như thế vẫn không thay đổi. Chứng minh cho điều
đó là mấy tháng trước đây, hơn bốn mươi năm xa miền Bắc, khi
tôi trở ra Hà Nội thì hầu hết các anh chị em trong gia đình đều
lần lượt đến thăm tôi.
Từ mối quan hệ với gia đình cậu Trường mà tôi muốn nói
rộng ra tình cảm của tôi đối với đồng bào miền Bắc. Tôi đã sống
ở miền Bắc trên hai mươi năm, không chỉ có mối quan hệ với
một gia đình cậu Trường mà còn có dịp gần gụi với bao nhiêu gia
đình khác, đã thấy rõ tình thương của họ đối với tôi, một cán bộ
miền Nam tập kết, điều đó đã để lại trong tôi tình cảm tốt đẹp đối
với những người con đất Bắc, mặc dù tôi không bị “rau muống
quấn chân”. Tôi không hề có cách nhìn kỳ thị, và bằng những
kinh qua của mình tôi cảm nhận được là ở đâu cũng thế, miền
nào cũng thế, đều có những con người dễ mến, dễ thương.
38.
Lại một công việc mới
ăm 1971 có lệnh điều tôi đi B. Theo chế độ thì trước
Nkhi đi B cán bộ sẽ được nghỉ phép mười lăm ngày,
người ta hỏi tôi muốn nghỉ phép trước rồi bàn giao công tác
hay bàn giao công tác trước rồi nghỉ phép sau, tôi bèn trả lời
rằng trước hết phải nghỉ phép cái đã cho chắc ăn, e rằng bàn
giao xong rủi bị mấy ổng bắt đi bất tử thành ra “xôi hỏng bỏng

