Page 466 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 466
Ra đi để có ngày trở về 465
sắp chết, xin về phép, tôi cho nghỉ mấy ngày, trở lên báo cáo
mẹ đã đỡ. Lần thứ hai cũng thế, về rồi lại lên, cũng báo rằng
bà mẹ đã đỡ, cho đến lần thứ ba, do có yêu cầu phải cho máy
xuất xưởng gấp nên tôi không cho về. Nhưng không may lần đó
bà mẹ ốm và qua đời thật, nên sau khi về thọ tang trở lên anh
đã chửi tôi như tát nước, bảo rằng mối hận này đến chết cũng
không quên. Nhưng tôi cũng đành im lặng chịu, đâu có cách
nào giải thích cho anh thông cảm được! Tuy cũng có ấm ức vì bị
chửi oan, nhưng mặt khác từ sâu thẳm trong trái tim, tôi rất hiểu
tâm trạng của anh, cũng như nhiều chiến sĩ khác, không ít người
vì phải làm nhiệm vụ mà không thể về bên cạnh cha mẹ hoặc
những người thân yêu nhất khi họ sắp từ giả cõi đời, bởi đó là
nỗi đau không nhỏ trong tình cảm riêng tư của mỗi con người.
Có anh G. là thợ chuyên thay dầu mỡ các bánh xe của radar,
tuy nhiệm vụ rất đơn giản, nhưng anh ta cứ làm tà tà, thích la
cà nơi này nơi khác, do đó mà máy móc đã chữa xong, nhưng
phần việc của anh còn dang dở, thì làm sao có thể giao máy cho
đơn vị để đưa ra chiến đấu. Một hôm tôi gọi anh ta đến và giao
ước rằng tôi sẽ khoán, anh làm xong công việc trước thời hạn
thì sẽ được nghỉ phép tương đương với khoảng thời gian vượt
định mức, nhưng tôi lại nói thêm, với điều kiện là định mức
khoán chỉ bằng 80% so với trước đây. Tôi biết rằng anh ta sẽ rất
khoái chí, nhưng vẫn làm ra tuồng ậm ừ suy nghĩ tính toán hồi
lâu rồi mới nhận. Thế là cái khâu tuy đơn giản nhưng đã gây rất
nhiều trở ngại trước đây đã được giải quyết. Tôi cũng áp dụng
cách khoán này đối với anh Nhiểm là thợ mộc, tôi thấy anh làm
luôn tay để tranh thủ được nhiều thời gian về nhà chơi với vợ
con, vừa làm vừa thở. Từ thực tế này tôi thấy rằng nếu khéo có
cách khuyến khích phù hợp thì sẽ động viên được tinh thần anh