Page 471 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 471
470 Khi Tổ quốc gọi
không”. Được nghỉ phép, tôi bèn chở cháu Hoàng xuống chơi
với cô Út ở Hải Phòng, sẵn dịp đèo xe đạp ra Đồ Sơn chơi, sáng
đi tối về. Hai bố con cũng đã chụp tấm ảnh kỷ niệm mà tôi còn
lưu giữ đến ngày nay.
Sau khi trả phép, tôi đến văn phòng Cục chào từ biệt đồng
chí Cục trưởng Phạm Như Vưu. Đồng chí bị bất ngờ và hỏi tôi
đi đâu mà từ biệt, tôi trả lời là được phân công đi B. Đồng chí
hỏi ai phân công đi mà đi, tôi trả lời đó là quyết định của bên
Chính trị. Đồng chí bực mình bảo rằng bộ hết người rồi sao
mà điều một quản đốc giỏi đi B. Đồng chí bèn kéo cánh cửa
ăn thông qua Phòng Chính trị và bảo rằng những việc như thế
phải xin ý kiến của đồng chí chớ đâu thể tự tiện làm như vậy.
Rồi đồng chí quay qua nói với tôi là cứ trở về Nhà máy chớ
không đi đâu hết. Như vậy là tôi đã trật một chuyến đi B. Thế
nhưng bên Chính trị đã ra quyết định đôn đồng chí Nguyễn
Chí Phúc, nguyên là cấp phó của tôi lên làm quản đốc.
Cũng trong thời kỳ này, Tổng cục yêu cầu các Cục phải
thành lập Ban An toàn Lao động và Vệ sinh Công nghiệp, vì thế
mà tôi lại được chuyển sang làm Trưởng ban Ban An toàn Lao
động và Vệ sinh Công nghiệp của Cục Quân giới. Gọi là Ban
nhưng chỉ có bốn người gồm tôi, một bác sĩ, một kỹ sư và một
cán bộ trung cấp kỹ thuật. Lại là một lĩnh vực công tác mới, bởi
mấy mươi nhà máy trong Cục rất đa dạng về ngành nghề: gia
công cơ khí, sửa chữa súng pháo, sản xuất đạn dược, vật liệu nổ,
hóa chất... mỗi ngành đều có một quy phạm an toàn khác nhau,
buộc tôi phải học hỏi tìm hiểu từng thứ một. Tuy nhiên vì tôi
đã kinh qua mấy năm làm công tác quản lý sản xuất ở Nhà máy
nên không hẳn là hoàn toàn bỡ ngỡ. Với nhiệm vụ này tôi phải
thường xuyên đi khắp các nhà máy trong Cục để kiểm tra việc
thực hiện chế độ an toàn trong sản xuất.

