Page 477 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 477
476 Khi Tổ quốc gọi
Đôi lúc cũng được mục kích các trận không chiến, thấy
những chiếc máy bay của ta và địch vun vút quần ngang thảo
dọc, tên lửa phóng tới tấp như cảnh các tiên ông đấu phép
trong phim Tàu. Nhưng đứng xem mà khá hồi hộp vì thường
là địch nhiều ta ít, nên thường bị chúng ỉ đông ăn hiếp, nhìn
thấy mà phát tức. Có một lần thấy một máy bay bị tên lửa phụt
trúng bốc cháy đâm đầu xuống đất, mọi người mừng quá reo
hò ầm ĩ. Nhưng đến chiều lại nghe tin đó chính là máy bay của
ta bị bắn rơi xuống gần Mai Dịch nên cụt hứng và buồn thật
là buồn.
Mà tôi thích nhất là xem cảnh bắn máy bay ban đêm. Lúc
này thì cả bầu trời Hà Nội rực lửa, hàng ngàn hàng vạn viên đạn
các cỡ tới tấp bắn lên, xiên ngang xẻ dọc đủ màu đủ sắc, tên
lửa có, cao xạ có, trung đại liên có, súng trường của tự vệ trên
các nóc nhà cao có, mà cả tiểu liên AK ăn có ăn ké theo cũng
có... Nhìn cảnh đó tôi nghĩ thầm trong bụng cho dù thằng Mỹ
có gan lì đến mấy thì… dái cũng phải teo, bởi đang bị bủa vây
trong thiên la địa võng, lưới lửa đỏ trời, ăn đạn dễ như chơi!
Những năm tháng máy bay Mỹ đến ném bom đánh phá,
toàn Hà Nội gồng mình anh dũng đánh trả, đã đạt được những
thắng lợi to lớn có tầm ảnh hưởng quyết định đến toàn cục, kẻ
thù đã phải khuất phục trước ý chí sắt đá của nhân dân ta, chấp
nhận ký kết hòa bình.
Nhớ lại, khi những trận ném bom ngày càng dữ dội thì Bác
Hồ đã cảnh tỉnh kẻ thù: “Chiến tranh có thể kéo dài năm năm,
mười năm, hai mươi năm hoặc lâu hơn nữa. Hà Nội, Hải Phòng
và một số thành phố xí nghiệp có thể bị tàn phá. Song nhân dân
Việt Nam quyết không sợ!”. Phỏng có lời tuyên bố nào đanh thép
hơn? Còn đối với nhân dân Việt Nam, Bác nói: “Không có gì quý