Page 475 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 475
474 Khi Tổ quốc gọi
Chả nghe nơi nào bị thiệt hại, ngay như đối thủ chính của Lầu
Năm Góc là cơ quan tối cao của quân đội: Bộ Quốc phòng -
Tổng Tư lệnh và các đơn vị trực thuộc, trong đó có Cục Quân
giới chúng tôi, tất cả đều nằm trong Thành Cột Cờ giữa Thủ đô
Hà Nội cũng chẳng hề suy suyển. Còn những con người của bộ
máy đầu não đó thì sao, đều được sơ tán ra vùng ngoại thành,
mọi công việc điều hành chiến tranh vẫn chạy đều, tất nhiên là
có khó khăn chút ít so với lúc còn ở trong nội ô.
Từng là lính chiến nên đa số chúng tôi coi việc nó đánh
phá Thủ đô Hà Nội cũng chẳng có gì là ghê gớm, bởi Hà Nội
là tọa độ lửa, thằng giặc lái nào vào đây mà không run, lo né
tránh chống đỡ còn chưa xong thì lấy đâu can đảm mà ngắm
nghía liệng từng trái bom cho trúng. Còn nếu so với Vĩnh Linh,
Quảng Bình thì mấy quả bom mồ côi của đám khu trục con
con, giỏi lắm cũng chỉ vớ được vài ba đứa tới số là cùng! Chỉ
sợ là sợ cho dân, cho những người chưa sơ tán khỏi Hà Nội,
tuy rằng số người đó cũng chẳng còn là bao nhiêu. Tôi thật sự
nghi ngờ con số thương vong ba, bốn vạn người trong Mười hai
Ngày đêm Điện Biên Phủ trên không mà có ai đó từng tổng kết,
không biết họ đếm ở đâu mà ra nhiều xác chết đến thế? Bởi nếu
đúng như vậy thì chắc là cả Hà Nội đã khóc mù hết cả mắt rồi,
đâu còn ai thấy đường để đọc con số kinh hoàng đó? Nói ra có
thể có người bảo là nói phét, chứ lắm lúc tôi cũng mong có báo
động để được xem cảnh bắn máy bay Mỹ trên bầu trời Hà Nội.
Nhớ lúc cơ quan chúng tôi sơ tán lên đóng tại Trường Đại học
Sư phạm ở Cầu Giấy, mỗi khi có còi hụ thì chúng tôi chạy ra
đứng trong dãy hầm trú ẩn lộ thiên, đứa nào có mũ sắt thì đội,
đứa không có thì lấy cặp đựng tài liệu che lên đầu, không phải
để tránh bom đạn của Mỹ mà chủ yếu là tránh những mảnh
đạn pháo cao xạ của lực lượng phòng không nổ rơi trúng đầu,
dễ chết như chơi. Mà đứa nào cũng như đứa nào, đều ngửa mặt