Page 473 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 473
472 Khi Tổ quốc gọi
Trong thời gian này cơ quan Cục sơ tán lên xã Cát Quế, huyện
Hoài Đức, bên bờ sông Đáy. Ban An toàn của tôi trú tại nhà anh
Miện, gia đình có ba con nhưng toàn là gái, rất mong được đứa
con trai nối dõi tông đường. Tại đây tôi đã chứng kiến một việc
có thật về tập quán lâu đời ở nông thôn là khi chị sắp sinh, anh
nhốt sẵn con gà trống thiến chuẩn bị ăn mừng sinh con trai,
nhưng khi chị lại sinh đứa con gái thì tức tối thả gà ra, bởi lúc đó
nào có việc siêu âm đâu mà biết trước là trai hay gái. Và sau này
nghe kể lại thì cứ thế mà đẻ sòn sòn ra tất cả là sáu đứa con gái,
mãi đến lần thứ bảy mới tòi ra được thằng con trai nên mừng hết
lớn, tổ chức ăn mừng rất to. Tuy thời gian cơ quan đóng tại gia
đình này không lâu, nhưng tình cảm giữa chúng tôi thì thật là
sâu đậm. Trong một lần tôi trở lại viếng thăm sau bốn mươi năm
về miền Nam công tác, thì không chỉ có các con cháu trong gia
đình, mà cả những người thuộc bậc trưởng thượng trong dòng
họ cũng đến chào mừng, với một bữa tiệc thịnh soạn. Và cũng
vẫn theo nếp cũ là làm thịt một chú “mộc tồn”, để rồi đôi bên chủ
khách vừa hàn huyên tâm sự, vừa nhâm nhi với chất đưa cay nổi
tiếng của vùng đất Hà Tây khi xưa.
Cũng tại đây tôi đã phát hiện một kho thực phẩm vô tận tại
bãi bồi ngoài đê sông Đáy, đó là thịt cóc. Có lần tôi đã bắt đầy
một bao tải, phải hai người khiêng mới về được đến nhà, chúng
tôi tha hồ làm thịt nấu cháo, làm chả rán, làm thịt cóc chà bông.
Phải nói rằng thứ thịt cóc này mà đem xay nhuyễn làm nhân
chả rán thì không gì ngon bằng. Nhưng dân ở đây thấy cóc thì
rất sợ, nên cánh lính Nam bộ chúng tôi giao ước với nhau rằng
không được “vận động” chuyện ăn thịt cóc cho dân địa phương,
e rằng bị cạn nguồn thực phẩm quý giá chưa bị phát hiện này.
Quả thật cho đến ngày chúng tôi rút đi thì dân nơi đây cũng
chưa dám ăn thịt cóc.