Page 486 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 486
Ra đi để có ngày trở về 485
chuyện này và cũng cảm thấy tự ái vì cho rằng người ta chưa
thật tin cán bộ, nên đã nhắc lại với họ: Với tuổi này tôi đâu còn
thích phiêu lưu mạo hiểm nữa, và nếu bảo tôi chọn nghề thì tôi
sẽ để nghề tình báo ở hàng cuối cùng, nhưng vì Tổ chức phân
công nên tôi đã sẵn sàng chấp nhận, và các đồng chí cũng đã
thấy rằng tôi học tập rất chuyên cần, điều chứng minh là kết
quả học tập của tôi rất tốt. Nhược bằng các đồng chí không tin
tưởng lòng trung thành của tôi thì thôi vậy, chớ tôi sẽ không
viết quyết tâm thư. Họ rất bất ngờ với lời lẽ khá “ngang” của tôi,
và giải thích rằng đó là quy định đối với người được phái vào
hoạt động trong lòng địch để thể hiện lòng quyết tâm, nhưng
tôi vẫn không nghe, và họ cũng chẳng có cách thuyết phục nào
khác hơn.
Cũng vào cuối năm 1972, chị Bảy Liên từ miền Nam ra miền
Bắc dưỡng bệnh, khi đến nhà có cho biết là Cha tôi đã qua đời
năm 1964 ở tuổi sáu mươi sáu, an táng tại Sài Gòn. Nghe tin này
tôi rất buồn và nghĩ rằng trong giờ phút lâm chung chắc Ông rất
mong nhớ ba anh em chúng tôi, đứa còn ở ngoài Bắc, đứa thì
mới về chiến đấu trong Nam, những đứa con mà Ông hằng tự
hào và tin yêu. Nhưng cũng lạ là lúc mới nghe sao không cảm
thấy thật đau, nghĩ không phải là tôi bất hiếu mà có lẽ vì xa cách
quá lâu, và tôi cũng không tận mắt chứng kiến giờ phút lâm
chung của Người Cha. Nhưng đêm đến thì hầu như những kỷ
niệm bao nhiêu năm về Người Cha đều lần lượt hiện về trong
tâm trí, có những kỷ niệm rất xa mà cũng có những kỷ niệm rất
gần như mới ngày hôm qua trước khi đi tập kết. Tôi nhớ trận
mưa bão trên một chiếc thuyền con ở Cà Mau, tôi nhớ chuyến
đi đến Năm Căn gặp Người Má nhỏ và đứa em gái đáng thương,
tôi nhớ những ngày sống chết trong cái phòng giam của bọn