Page 484 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 484
Ra đi để có ngày trở về 483
hành. Thuở đó việc giao và nhận nhiệm vụ, dù có gian nguy
đến mấy thì nó cũng diễn ra một cách nhẹ nhàng và đơn giản
như vậy. Kể ra thì điều này cũng khá bất ngờ khiến tôi hơi lúng
túng trong việc chăm lo cho con trai, bởi ông bà ngoại đều già
cả, bà ngoại thì bị đau tim nặng, còn bà xã thì vẫn đang học ở
Liên Xô còn lâu mới về. Thấy vậy đồng chí Vũ Văn Vận bảo cứ
để cháu ở nhà trẻ Thiên Thai cách Hà Nội khoảng năm mươi
cây số, hằng tháng anh sẽ đến thăm và đóng tiền học phí cho
cháu. Còn cô Kim Anh ở Đoàn Văn công Khu 5 thì nhận mang
về cơ quan nuôi cho đến ngày mẹ cháu tốt nghiệp trở về thì giao
lại. Lòng nhiệt tình giúp đỡ của bạn bè thời xưa là thế, đáng để
được biết ơn.
Bỗng trong một đêm, khi theo dõi buổi phát thanh “Nhắn
tin về Nam” dành cho các tù binh ngụy gởi tin tức về cho
thân nhân trong Nam, tôi nghe được tiếng nói của một tù
binh như sau: “Tôi là Chung Tử Bữu, nhắn tin về cho mẹ là
bà Nguyễn Thị Hoa, ở nhà số 10 Đạm Trang, Di Linh, Lâm
Đồng...”. Tôi giật mình tại sao có ba điểm trùng hợp: người
nhắn tin mang họ Chung, có mẹ tên Hoa, lại ở tại Di Linh,
có thể là con của chị Tư Hoa chăng? Mà theo tôi nhớ thì chị
Tư chỉ có thằng con trai tên là Luận, chớ đâu có đứa nào tên
Bữu. Nhưng tôi vẫn hết sức nghi ngờ trước một sự trùng hợp
lạ lùng như thế. Hôm sau tôi đến gặp các đồng chí bên Địch
vận, nhờ đến trại tù binh hỏi xem tên Chung Tử Bữu đó có
phải có người cha tên là Chung Khâm Lộc (tức là anh Tư Lộc,
chồng chị Tư Hoa) không, nếu đúng như vậy thì nó là cháu
ruột của tôi đó. Hai hôm sau họ báo trở lại cho tôi biết chính
cha nó tên Chung Khâm Lộc, và như thế đúng là con chị Tư
Hoa rồi. Tôi đề nghị họ sắp xếp cho tôi đến gặp, họ đồng ý và