Page 488 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 488
Ra đi để có ngày trở về 487
Trắng. Phải nói rằng trong năm đó tôi bị khủng hoảng tư tưởng
do lo lắng về bệnh tật. Và nó còn đeo đẳng trong tôi suốt một
thời gian dài... Âu cũng là một kinh nghiệm để mình tự xử lý
khi bệnh tật, không nên lúc nào cũng nghĩ là bệnh tật sẽ trở nên
tồi tệ hơn rồi đâm ra bi quan, bệnh càng khó chữa.
Sau khi tôi ra viện một thời gian và đang chữa trị tiếp bằng
Đông y, nhân cơ hội đó anh Phạm Như Vưu là người đã một lần
giữ tôi ở lại làm việc tại Cục Quân giới lại một lần nữa đề nghị
với bên Tình báo rút tôi trở về với lập luận là “nó bệnh nát như
thế thì còn đi hoạt động gì được nữa!”. Không biết có phải cách
viện dẫn lý do như thế có lý, hay họ lại nghĩ tôi là người thiếu
quyết tâm, không chịu viết quyết tâm thư nên họ đồng ý trả tôi
về Cục Quân giới? Nhưng cho dù vì lý do nào thì cũng không
có gì quan trọng đối với tôi, bởi làm việc ở đâu cũng được, trở
về cơ quan cũ càng tốt hơn, quen người quen việc. Mặt khác,
như tôi đã từng nói với người ta trước đây khi được phân công
nhiệm vụ là do ý thức phục tùng Tổ chức mà tôi nhận chớ tôi
không mê làm cái nghề tình báo hoạt động trong lòng địch,
lúc nào cũng căng thẳng vì phải tự giấu mình, cuộc sống úp úp
mở mở, bị địch bắt thì phải chịu tra tấn cực hình đau đớn thể
xác, thà chết gọn bằng một phát đạn như khi ra trận trước kia
còn hơn, chưa kể muôn điều nghiệt ngã khác của công tác tình
báo mà tôi biết khá rõ. Mà có lẽ còn một lý do khác nghiêm túc
hơn khiến tôi bằng lòng chấp nhận sự phân công, đó là cái từ
“thoái thác nhiệm vụ” vốn là điều tối kỵ đối với danh dự của
mọi người lính nói chung, cũng như với tôi nói riêng.
Những ngày tháng đầu 1975, sau chiến thắng Buôn Mê
Thuột, tình hình chiến trường biến đổi nhanh chóng, tin tức
chiến thắng dồn dập bay về. Một không khí hoàn toàn hồ hởi
phấn khởi và tin tưởng vào ngày chiến thắng đang đến gần đã