Page 487 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 487
486 Khi Tổ quốc gọi
Hòa Hảo ở đình Thành Lợi, tôi nhớ cái dáng hơi khòm trong
chuyến đi từ Nhị Mỹ về Cao Lãnh, tôi nhớ bộ quần áo ka ki
Ông cho, cái giọng thân thương khi bảo cắt tóc cho tôi khi sắp
từ biệt, mà đâu ngờ đó cũng là lần cuối cùng hai cha con gặp
nhau... Những cái nhớ khiến nước mắt tôi tràn ra thấm đẫm
trên chiếc gối giữa canh khuya.
Ngày 21-4-1973, tôi ra ga Hàng Cỏ đón vợ từ Liên Xô về.
Thời tiết hôm ấy rét nhưng tôi lại mặc quần áo không đủ ấm
nên đêm hôm đó tôi bị đau bụng và đi ngoài liên tục. Sáng
hôm sau tôi đi tiểu thì thấy nước tiểu đỏ màu máu, tôi bèn đến
Quân y viện 354 để xét nghiệm thì người ta phát hiện là tôi bị
viêm cầu thận cấp, phải vô nằm viện điều trị. Buồn cười là khi
vợ tôi vào thăm, hỏi tên Long Trảo thì người ta bảo là không
có ai mang tên đó đang nằm viện, té ra là khi đó tôi đã mang
tên mới là Hồng Lê nên không tìm ra cũng phải. Tôi nằm viện
điều trị trong khoảng thời gian là một tháng hai mươi ngày,
ngoại trừ vợ tôi và đứa con trai thì trong gia đình không một
ai vào thăm.
Sau khi tìm hiểu, tôi được biết đây là một loại bệnh khá
nguy hiểm, nếu chữa trị không dứt nó sẽ chuyển sang viêm
thận mãn tính rồi dẫn đến suy thận như trường hợp của cô y tá
Đang thì vô phương cứu chữa. Vì vậy sau khi nằm viện ra, nhờ
bác sĩ Nguyễn Văn Hưởng giới thiệu đến ông lang Thắng ở bến
Lương Yên có bài thuốc gia truyền chữa bệnh thận nên tôi đã
theo ông lấy thuốc uống cả năm trời, và cũng trong năm ấy tôi
ăn lạt hoàn toàn, không hề có một tí muối nêm trong thức ăn.
Đây quả là một khổ sai trong ăn uống nhưng nhịn mãi rồi cũng
quen. Bởi người ta nói bệnh thận sau khi trị Tây y qua đợt cấp
thì phải tiếp tục uống thuốc Đông y mới có thể trị dứt, nên sau
đó tôi còn tiếp tục lấy thuốc của ông lang Kiều và bà lang Chùa