Page 518 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 518
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 517
ai có phê phán thì tôi sẽ nói đây là chế độ họ được hưởng chớ
đâu phải do xin xỏ mà có; chưa nói đến cái khôi hài của tiêu
chuẩn: Đàn ông cũng được cấp kim chỉ, còn phụ nữ thì cũng
được cấp thuốc lá! Sau đó tôi còn đề xuất với Nhà máy lập một
trạm cơ khí chuyên sửa chữa máy cày, máy kéo tại xã Mỹ Quý
huyện Cao Lãnh lấy tiền mua lương thực, thực phẩm về cải
thiện đời sống anh em. Cùng một công đôi ba việc, tôi đã đưa
một số cô thư ký gốc Sài Gòn hoa lệ của tôi đến nơi ruộng đồng
này để vừa làm công việc chuyên môn, vừa hòa đồng với xã hội
của những người nông dân thật thà chất phác, lại có dịp được
thưởng thức các hương vị đồng quê như thịt chuột, cá nướng
trui, mắm đồng, bông điên điển, rau trai, rau mác v.v... chẳng
khác nào những chuyến đi du lịch điền dã.
Lại một câu chuyện khác có lẽ cũng đã để lại một ấn tượng
tốt trong lòng họ. Đó là một lần tôi tình cờ phát hiện một can
xăng hai mươi lít được giấu trong nhà xí. Tôi suy nghĩ và đoán
chắc chỉ có hai anh tên M. và tên L. mới có điều kiện ngoéo tay
nhau làm bởi một anh là thủ kho, còn anh kia là thư ký chuyên
ghi phiếu theo dõi cấp phát vật tư. Tôi bèn gọi cả hai lên, nói
rõ suy đoán của tôi và hỏi thẳng có phải chính hai anh đã làm
việc này không, lại còn nói thêm nếu tôi mà phục bắt thì đừng
có hòng mà chạy thoát. Các anh đều thành thật khai nhận, nói
lý do là vì gia đình quá túng thiếu, muốn lấy xăng đem ra ngoài
bán để có được ít tiền chi tiêu. Tôi bảo đừng bao giờ làm điều
sai trái như thế, yêu cầu phải mang can xăng trả lại kho, rồi móc
túi lấy phiếu cung cấp xăng cá nhân của tôi đưa cho các anh,
bảo cứ ra cây xăng mà mua. Có lẽ vì cảm kích chuyện xưa mà
sau khi các anh đã về hưu, lúc tôi có yêu cầu người đến làm việc
trong cơ xưởng của con trai tôi thì một trong hai anh tuy cũng
thuộc hạng kinh tế gia đình khá giả vì có đứa con đang định cư