Page 523 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 523
522 Khi Tổ quốc gọi
“cháu” theo vai vế chứ thực ra tôi chỉ lớn hơn có một tuổi. Tôi
lại có cái cảm giác như mình lớn hơn cháu rất nhiều, có lẽ vì
cháu có thân hình nhỏ nhắn, còn tôi thì cao to, lại có cái già dặn
của người lính. Cháu là giáo viên dạy môn văn ở một trường
trung học bên Quận 4 và là một con người rất tốt bụng, đã hỗ
trợ rất nhiều cho cha con tôi trong thời gian mới về Sài Gòn.
Khi người chồng của cháu được mãn hạn học tập cải tạo, tôi
lại nhờ xe jeep của Đơn vị đưa về sống tại xã Tịnh Thới vốn là
quê hương của cháu. Rồi vợ tôi cũng nhờ có mối quan hệ quen
biết mà xin cho cháu được chuyển từ Quận 4 về dạy trong một
trường trung học ở Quận 1, gần gia đình hơn. Hai việc này
khiến các cháu thực sự cảm kích, bởi cho rằng chúng tôi không
những không có sự kỳ thị mà còn chịu giúp đỡ người thân vốn
là người của Chế độ cũ. Buồn cười là sau khi vượt biên sang Mỹ
cháu còn gửi thư về hỏi rằng việc cháu vượt biên như thế có ảnh
hưởng gì đến vợ tôi hay không, một câu hỏi buồn cười nhưng
cũng thật đáng thương!
Tôi cũng tìm đến nhà thăm cậu Út, tức bác sĩ Nguyễn Sanh
Châu, một người vốn rất khó tính, người mà năm xưa đã từng
có câu nói làm tôi hết sức tự ái và xách gói ra đi không một tiếng
chào. Tuy không quên chuyện cũ, nhưng tôi vẫn đến thăm cậu,
bởi vì thấy cậu vẫn là người yêu quê hương đất nước nên mới
không đi di tản, mặc dù cậu rất có điều kiện, hơn nữa tất cả các
con cháu của cậu đều đang sống ở nước ngoài. Tôi cũng rất mến
mợ Út vốn là con người hiền hậu và tốt bụng, mặc dù xuất thân
từ một gia đình giàu có vào bậc nhất nhì Cao Lãnh, nhưng mợ
lại rất thương yêu các anh chị em và con cháu nghèo khó bên
nhà chồng. Sau hai mươi lăm năm xa cách, hôm nay tôi đã khôn
lớn, đã đi theo Cách mạng, vị thế xã hội đã khác và lại là người
đầu tiên trong những anh chị em đã tham gia Cách mạng bên