Page 516 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 516
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 515
xé về việc đi hay ở, về việc đất nước bị chia đôi, nhưng phải
chấp nhận ra đi cũng chính vì nghĩ đến một tương lai tươi đẹp
cho miền Nam thân yêu. Để rồi hôm nay tôi lại trở về nhưng
không phải bằng một cuộc tổng tuyển cử tự do trong hòa bình
như hằng kỳ vọng theo những điều đã được thỏa thuận trong
Hiệp định Genève năm 1954, mà lại là qua một cuộc chiến
tranh tàn khốc kéo dài trên hai mươi năm, một cuộc chiến đã
gây ra biết bao đau thương mất mát, một cuộc chiến cho dù
là do một cường quốc đế quốc gây ra nhưng trên thực tế thì
đổ xương đổ máu hầu như cũng chỉ là người Việt Nam, bất
luận họ đã từng đứng ở phía nào, chớ người nước ngoài thì
phỏng có bao nhiêu? Đấy quả thật là một quá khứ đau thương,
nhưng dù sao thì đó cũng đã là câu chuyện của ngày hôm
qua, còn trước mắt đây là cả một quê hương mấy mươi năm
bị chiến tranh tàn phá, là một nhân tâm đang trong hồi đảo
điên nghiêng ngửa. Cho nên phải chăng đã đến lúc cần khép
lại trang sử cũ với bao hận thù đối địch giữa những con người
Việt Nam với nhau để cùng nhau xây đắp tương lai, không thể
chỉ chăm chăm vào một việc “ơn đền oán trả” để rồi hận thù lại
chồng chất thêm hận thù. Riêng đối với tôi, là một cán bộ cách
mạng, tôi xác định điều phải làm trước mắt trong cương vị
công tác của mình là ngoài nhiệm vụ chỉ huy, tôi còn có trách
nhiệm dìu dắt giúp đỡ số anh em tôi đang phụ trách, không
phải với tư cách là một người chiến thắng mà chỉ trong vai
trò một người anh đang đi trước dẫn đường trong bước ngoặt
lịch sử này, điều tôi đã nhiều lần nói ra trước mặt họ. Và phải
chăng những suy nghĩ cũng như cách hành xử của tôi qua sự
tình cờ lịch sử này lại chính là phép thử đối với những gì tôi
từng phân vân, trăn trở khi lần đầu tiên nhìn thấy những xác
lính chết trận trên đèo Hải Vân?