Page 519 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 519
518 Khi Tổ quốc gọi
ở Úc, nhưng vẫn rất sẵn sàng đến giúp và làm việc rất tận tụy
kỹ lưỡng.
Nghĩ lại thuở ấy chắc tất cả mọi người, trong đó có chúng
tôi là những cán bộ của Lực lượng Tiếp quản và những anh em
thuộc Chế độ cũ trong Căn cứ 60 Truyền tin, không một ai có
thể đoán trước được rằng đến một lúc nào đó sẽ không còn có
cái khoảng cách giữa “bên này, bên kia” cũng của những người
“bên này, bên kia”, bởi tất cả cùng góp sức xây dựng và phát
triển một Nhà máy Z-755 hiện đại và cũng rất nghĩa tình mà
chúng tôi đều đặn tổ chức lễ kỷ niệm ngày truyền thống vào
ngày Mười tháng Năm hằng năm.
Sau khi vào thành phố tôi đã tình cờ gặp lại chú Chín Nam,
người mà tôi có rất nhiều tình cảm và không bao giờ quên trong
suốt mấy mươi năm sau chuyến cùng thi rớt vào Trường Trung
học Mỹ Tho năm 1944, nghĩa là trên ba mươi năm xa cách. Chú
ở một mình trong ngôi biệt thự, vợ con đều di tản sang Mỹ
trong những ngày sắp giải phóng. Gặp nhau quá đỗi là mừng,
bởi chúng tôi vừa có quan hệ chú cháu, vừa cùng trang lứa, vừa
có những kỷ niệm khó quên khi xưa, lại trong cái không khí Sài
Gòn mới giải phóng, mà cũng không ngờ rằng tôi lại là một sĩ
quan Quân đội Cách mạng. Chú bảo tôi về ở chung, tôi bằng
lòng ngay bởi nghĩ rằng sự có mặt của tôi vừa làm cho chú vui
vì được sống chung với người bạn cũ trong khi vợ con đã đi
xa, mà cũng khiến chú vững lòng vì sự có mặt của một sĩ quan
Quân đội Nhân dân Việt Nam trong nhà, điều mà trong những
ngày tháng mới giải phóng không phải người dân thành phố
nào muốn cũng có được. Tôi cảm động vì chú là người đầu tiên
chở tôi đến nghĩa trang tìm mộ Ba Má tôi, dọc đường còn mua
hoa đến đặt trên mộ, điều tôi chưa hề nghĩ tới và cũng chưa