Page 546 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 546
Miền Nam gọi chúng tôi trở về 545
Trong chuyến đi này thì điều đập vào mắt tôi trước tiên là sự
tàn ác của Khmer Đỏ. Tại địa phận giáp giới với Việt Nam, trên
một bãi đất rộng, thấy có rất nhiều chỗ đất bị lõm xuống, mỗi
chỗ như thế là một hố chôn người tập thể chỉ được phủ qua quít
một lớp đất nên mưa xuống đất bị lún lộ rõ không sót một hố
nào. Khi lên đến đất bạn tình cờ giở một nắp cống thoát nước
mưa bên cạnh nhà thì nhìn thấy có mấy cái sọ người.
Tôi đã phát hiện sự có mặt của cố vấn Trung Quốc khi đến
một khu nhà, tại đó còn sót lại một số vật dụng, quần áo và một
cây đàn piano nhãn hiệu Trung Quốc, có lẽ vì nặng quá không
chuyển đi kịp. Tôi tự đặt câu hỏi là họ đến đây để làm gì khi đất
nước Campuchia đang trầm luân trong nạn diệt chủng?
Tôi cũng nhìn thấy sức sống của cả một dân tộc. Chúng tôi
lên Preyveng đúng vào những ngày Tết Chol Chnam Thmay, sự
tàn sát giết chóc của bè lũ Khmer Đỏ là thế, nhưng vẫn nghe tiếng
trống được làm bằng những chiếc thùng phuy đánh tùng tùng
khắp nơi, có khi đánh suốt cả đêm. Họ quây quần vừa đánh trống
vừa say sưa múa những điệu cổ truyền nói về những nhân vật
truyền thuyết, tưởng chừng họ chưa hề trải qua những ngày tháng
đày ải giết chóc chỉ mới kết thúc ngày một ngày hai trước đây.
Tôi cũng phần nào đánh giá được mức độ sung túc của đất
nước họ. Nơi đây tuy xa Biển Hồ, nơi vốn là vựa thủy sản khổng
lồ của Campuchia, nhưng tôm cá thì khỏi phải nói. Anh em
người địa phương chỉ dùng một miệng chài rách và chỉ cần đi
không đến một tiếng đồng hồ thì tôm cá đã đầy khoang. Còn
trên những cánh đồng sâu người ta chỉ dùng một dụng cụ như
cái cù ngoéo quất liên tục xuống nước cũng bắt được khối cá.
Chỉ có điều là họ không trồng trọt rau rác gì cả nên ăn cơm chỉ
độc với món cá tôm thì ngán vô cùng.