Page 571 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 571
570 Khi Tổ quốc gọi
những lời tâm huyết như thế, rồi nhớ lại chuyện ông đứng ra
chủ trì giải quyết những khó khăn về lương thực mà các tỉnh
miền Trung Nam bộ từng gặp phải trong trận lũ lụt năm 1978,
cũng như của Thành phố trong thời gian sau này, một lần nữa
tôi càng thấy rõ ông là người dám làm những việc hữu ích cho
đất nước và sẵn sàng chịu trách nhiệm đối với những việc làm
của mình. Rồi có một lần sau nghỉ hưu, khi ông đến nhà anh
Bảy Noãn ăn bữa thịt chó do cậu Thành VINASUN tổ chức,
tôi có hỏi một câu: “Anh có thể nói cho em út nghe anh có bí
quyết gì mà trong cuộc đời anh có thể làm được những việc bự
như thế”. Tôi hỏi ông một cách tự nhiên thoải mái bởi tôi từng
làm việc dưới quyền của ông và đã coi ông như người anh của
mình. Ông nhìn tôi chỉ một tích tắc rồi nói gọn hơ: “Không sợ
mất ghế”. Quả là câu trả lời này không làm tôi ngạc nhiên bởi
từ lâu tôi đã có cái cảm nhận đó, chỉ có điều là chưa nghe ông
nói thẳng ra mà thôi. Đúng là vì không sợ mất ghế nên cuộc
đời ông đã làm được những việc thật “bự”, những việc “động
trời” từ thời kháng chiến chống Mỹ cũng như trong thời xây
dựng hòa bình sau này, những việc rất xương xẩu từng bị nhiều
người phê phán và chống đối quyết liệt.
Nhớ thuở ấy có một số vị lãnh đạo cấp cao ở Hà Nội từng
tuyên bố rằng vừa bước chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất đã
ngửi thấy “mùi” tư bản chủ nghĩa, mùi xét lại Nam Tư. Thật là
đau cho Thành phố mang tên Bác! Trong cuộc họp Bộ Chính
trị tại hội trường T-78 bàn về “Công tác của Thành phố Hồ Chí
Minh”, với sự có mặt của các vị lãnh đạo cao nhất của Đảng
và Nhà nước như Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười... rất
nhiều người đã đứng lên thẳng thừng lên án những “tội lỗi” của
Thành phố mà người gây ra là ông Võ Văn Kiệt, thậm chí có
ông “bự” còn dùng những lời lẽ nặng nề nhất để chỉ trích. Sau