Page 583 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 583
582 Khi Tổ quốc gọi
không mất mát dọc đường là trách nhiệm của họ. Tôi thường
nghĩ, đối với cấp dưới vi phạm như thế có thể là to chuyện, còn
đối người ở cấp trên như tôi thì đó chỉ là một phần nhỏ trong
bao nhiêu công việc làm của mình, chẳng ai chỉ vì một việc đó
mà cắt cổ mình đâu mà sợ, quá lắm chỉ phê bình sơ sơ là cùng.
Cũng có một câu chuyện riêng khá bất ngờ là đứa em bạn dì
ruột tên Bảy Phán, vừa “chết hụt” trong vụ Trần Tỷ, lại được bố
trí dưới quyền làm việc trực tiếp của tôi. Làm thì cũng được việc,
nhưng có cái bệnh là ghiền rượu, thỉnh thoảng trong giờ làm việc
ghiền quá, đến òn ỉ với tôi xin cho ra ngoài làm vài ngụm, tôi
thương tình nên cũng gật đầu. Nhưng cậu ta lại là “trợ lý đắc lực”
với vai trò là người “đỡ đạn” cho tôi trong những buổi chiêu đãi,
bia bọt, chuyện xảy ra rất thường trong các chuyến đi làm ăn thời
bấy giờ, bởi tôi không bao giờ uống nhiều rượu, cho dù có ai đó
nói khích là người mặc “juýp”, mặc quần lãnh. Sau này cậu ta cũng
chết vì rượu khi chạy xe đụng vào cột điện lúc đang chếnh choáng
hơi men. Về chuyện nhậu nhẹt thì có một lần tôi thấy thật xấu hổ.
Hôm đó tôi dẫn một số cán bộ trong đó có một chuyên viên của
Ủy ban Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh xuống làm việc với
Công ty Xuất nhập khẩu Đồng Tháp. Làm việc xong đến tiệc chiêu
đãi, chủ khách đều chếnh choáng hơi men sinh ra cãi vã rồi chửi
nhau tại trận, chửi thật to, nhục không chịu được. Tôi nghiệm
rằng trên đời này không ai uống rượu mà nên người, nên lúc nào
tôi cũng tự giữ mình và luôn khuyên dạy con cái nên tránh.
Cũng do trách nhiệm được phân công là tạo nguồn hàng
xuất khẩu cho IMEXCO nên tôi phải thường xuyên cùng các
đơn vị chân rết đi đến những tỉnh thành bạn, nơi có nguồn hàng
để tổ chức thu mua, hợp tác trao đổi, mà những chuyến đi công
tác ấy, một người một xe chẳng khác gì những chuyến đi du lịch