Page 599 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 599
598
phải khai báo. Chẳng thà cứ làm một anh lính bình thường,
chiến đấu đối mặt với địch, không may hy sinh thì cũng “chết
gọn bằng một phát đạn còn hơn”… Có thể xem đây là cách
nghĩ điển hình cho tính cách chàng trai Nam bộ, một lối nghĩ
thật thà, hồn nhiên, rất đáng yêu. Xưa nay, có thể có nhiều
người nghĩ thế, nhưng không thấy ai thật thà bộc lộ, viết ra,
và viết ra một cách tự nhiên đến thế. Chính cái “tâm trong,
đức sáng” đã dắt ngòi bút ông đi nhẹ nhàng. Không hề kiễng
mình cao hơn sự thật, không tự ngắm mình, cái tôi của người
cầm bút ở đây đã hòa vào cái ta chung của cộng đồng độc giả,
nhân dân. Tuy vậy, càng khách quan, chân thật, cái tôi ấy càng
không hề bị hòa tan, không bị rơi vào trạng thái vô ngã, mà
ngược lại, càng hiện lên rõ nét như một cá tính độc đáo trong
đội ngũ trùng điệp những anh lính “Bộ đội Cụ Hồ”.
Khác với nhiều hồi ký danh nhân, ở cuốn sách này, chúng
ta không gặp những câu chuyện, sự kiện, chiến công lừng lẫy.
Trong lý lịch, tác giả không thuộc hàng “lãnh tụ”, mà chức
vụ cao nhất của ông cũng chỉ là Quản đốc phân xưởng trong
một nhà máy quốc phòng, những “chiến công” của ông chỉ
nối tiếp nhau một cách âm thầm, lặng lẽ. Từ một chiến sỹ trẻ
miền Nam tập kết, ông trở thành một sỹ quan rồi tiếp tục rong
ruổi trên mọi nẻo đường của cuộc đấu tranh giành độc lập
dân tộc, thống nhất đất nước. Trí thông minh và ý chí đã giúp
ông sau thời gian ngắn học tập, nghiên cứu tại Trung Quốc đã
trở thành chuyên viên kỹ thuật,và điều khá đặc biệt là có thể
trở thành một cán bộ phiên dịch Hán - Việt trẻ tuổi đầy triển
vọng. Trong bất cứ nhiệm vụ nào ông cũng toàn tâm toàn ý
thực hiện và đạt kết quả mà ông có thể tự hài lòng. Cuộc đời
ông là là một chuỗi những “chiến thắng” nho nhỏ trong cái