Page 203 - nam bo xua va nay
P. 203

ưởng úng lời kêu gọi của Bác, nhiều cá nhân và tập thể xin
                         H       mua. Cuối cùng, Liên hiệp công đoàn tỉnh Bắc Cạn trả giá

                                 cao nhất (46.700 đồng) và được nhận chiếc áo ấy.

                               Trong khi đó, ở Nam bộ, cụ Cao Triều Phát - đại biểu Quốc
                         hội (khóa  1) tỉnh Bạc Liêu - cùng tín đồ Minh Chon Đạo đóng góp
                         được  100.000 đồng (hồi đó, mỗi đồng mua được một giạ lúa), nhưng
                         do đường  sá xa xôi,  phưong  tiện  liên lạc còn thô sơ,  nên  mãi đến
                         cuối tháng 8-1947, thư của cụ Cao mới ra đến chiến khu Việt Bắc,,
                         Liên hiệp công đoàn tỉnh Bắc Cạn hoan hỉ tặng lại cho cụ Cao và bà
                         con Nam Bộ chiếc áo Bác Hồ.

                               Hay tin đó,  Hồ Chủ tịch liền viết thư cho cụ Cao.  Rất tiếc là
                         trong nửa thế kỷ qua, bức thư đó không được công bố rộng rãi, ngay
                         cả Hồ  Chí Minh toàn  tập -  lần  xuất bản đầu tiên cũng như lần tái
                         bản mới đây - đều không đăng, nên ít người biết được nội dung của
                         nó.  Thậm chí,  một  tác  giả cho rằng  “lá thư riêng  vừa nói  của Hồ
                         Chủ tịch đã bị thất lạc”(2).

                               Thật ra, lá thư ấy vẫn còn, sau khi đi một vòng từ chiến khu
                         Việt  Bắc,  vượt Trường  Sơn  vào  đến chiến khu  Đồng Tháp Mười,
                         theo bước chân của người nhận đi khắp các chiến trường Nam Bộ,
                         rồi trở ra thủ đô Hà Nội!

                               Người được Bác Hồ giao nhiệm vụ mang áo, thư và ảnh vào
                         Nam trao lại cho cụ Cao là ông Bùi Thái Dương, ủy viên thường vụ  I
                         Tổng liên đoàn lao động Việt Nam. Rất tiếc lúc đó cụ Cao đang đi
                         công tác ở các tỉnh Miền Tây. Ngày  19-8-1948, ông Bùi Thái Dương
                         viết thư để lại:  “Đáng lẽ chúng tôi phải tới tận nơi để trao tận tay cụ
                         những vật thiêng liêng đó,  song vì đường sá  và thời gian công tác
                         không cho phép chúng tôi lưu lại lâu ngày nên phải yêu cầu ủy ban
                         kháng  chiến hành  chánh Nam  bộ chuyển  tới cụ.  Tiếc không được,


                         222
   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208