Page 98 - nam bo xua va nay
P. 98

búa mọc lên khắp nơi, hoạt động mua bán tấp nập trên những dòng
    sông, dãn đến một bộ phận nông dân chuyển sang làm thương nghiệp:
               Đạo nào vui bằng đạo đi buôn
               Xuống biển lên nguồn,  gạo chợ nước sông.

         Cơ chế thị trường mà đặc trưng là uy lục của đồng tiền, bắt đầu
    tác động  ngày  càng  sâu  rộng  đến  các  mối  quan  hệ trong  gia đình,
    ngoài xã hội. Một bộ phận nông dân rời bổ ruộng rẫy, trở thành lao
    động làm thuê cho các  chành  lúa,  nhà máy  xay,  sống  lang bạt  tha
    hương để lại nỗi lưu luyến, nhớ thương cho gia đình, làng xóm:

               Đừng ham hốt bạc ghe chài
               Cột buồm cao,  bao lúa nặng,  tấm đòn dài khó đi.
         Đồng tiền còn lên tiếng trong câu hát, điệu hò giao duyên:

               Cái Răng, Ba Láng,  Vàm Xáng,  Phong Điền
               Anh có thưcmg em thì cho bạc,  cho tiền
               Đừng cho lúa gạo, xóm giềng cười chê.
         Nếu nền công nghiệp phương Tây phô trương kỹ thuật tân kỳ
    bằng chiếc xáng đào kinh và tài chạy trên sông thì những sản phẩm
    khác của nền văn minh công nghiệp cũng là “chuyện lạ có thật’ lúc
    bấy giờ. Nhà văn Sơn Nam kể lại rằng vào năm  1917, Sở Bưu chánh
    Gò Công được phân phối  10 chiếc xe đạp (bấy giờ gọi là xe máy) để
    làm phương tiện cho nhân viên đi phát công văn, thư tín.  Họ phải
    mời 2 chuyên viên từ Sài Gòn xuống tập luyện cho các  nhân viên
    bưu chính trong một tuần.  Và ngay Tết năm ấy,  một cuộc đua xe
    đạp lần đâu tiên được tổ chức có 8 “cua rơ” tham gia toàn là nhân
    viên bưu chánh. Người đương thời đã làm thơ khen rằng:

               Lên yên chân đạp, phải tay ghì
               Hai bánh tròn xoay chạy tít đi


                                                                107
   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102   103