Page 211 - nguyen vinh bao nhung giai dieu cuoc doi
P. 211
còn mới. Cô ấy nói làm ở Trường Tiên hôm nay
vì làm trễ nên hết xe. Cô nàng muốn vê trên
Bún, gân Lái Thiêu, đường lên Thủ Dầu Một.
Tôi muôn hỏi lại cô làm contrôle des autos ở
Trường Tiền có biết ông Châu Quang Phước và
một sô người khác không. Cô nói có biết. Tôi tin
cô ây và thấy tội nghiệp nên đưa về Bún, vì nếu
trê thì tôi nghĩ mình lái xe về Bến Thế ngủ ở
nhà ông bà già vợ tôi cũng được. Tới Bún cô ấy
xuôngxe. Trong đêm tối lờ mờ tôi thấy hai đứa
con cô ra đón mẹ vẽ. Tôi ra chợ ăn cháo, ngồi
đợi xem có ai muốn về Sài Gòn thì cho đi cho
có bạn. Nhưng đợi hoài không có ai. Trời vẫn
mưa lâm râm. Tôi quyết định vê một mình. Lái
xe khoảng 10 phút tôi nghe có tiếng người ngồi
phía sau nói ‘anh ơi chạy chậm chậm để em ra
ngồi phía trước” Tôi quá sợ không dám nhìn,
chỉ liếc thấy cô nàng mặc áo dài đỏ, vỗ vai và
leo lên trưổc, tôi đạp hết ga lên tôi 90. Tôi mở
hết đèn xe. Bỗng dưng tôi phải thắng gấp lại,
làm xe qua đầu ngược về hướng Thủ Dấu Một
rồi dừng lại, suýt chết. Trước mặt tôi là đồng
ruộng trắng xóa. Cánh cửa xe mở tung ra, cô
nàng biến mất. Hoàn hồn, tôi đóng cửa xe lại
và lái về Sài Gòn. Hôm sau tôi kể câu chuyện
cho mấy ông bạn tôi nghe, trong đó có ông
210 I NGUYỄN THUYẾT PHONG