Page 65 - nguyen vinh bao nhung giai dieu cuoc doi
P. 65
ở khách sạn và lúc nào cũng phải đỗi phó với bọn
lính tráng Nhật, Pháp, khi tình hình Đông Dương
liên tục xảy ra biến động!
Trở lại Sài Gòn, có dạo tôi gặp anh Trần Ngọc
Mỹ, người bạn cũ hồi ở Cao Lãnh và ở Nam Vang.
Mỹ kể một câu chuyện khá ly kỳ về gia đình. Anh
đã gặp được người thân rất bất ngờ: nhờ đeo ở cổ
kỷ vật của người cha Pháp tặng cho mẹ anh mà ông
anh trai cùng cha, khác mẹ từ Paris sang làm lục sự ở
Tòa án Nam Vang đã nhận ra anh. Sau khi rời xứ sở
Chùa Tháp này, anh được người anh Pháp (nói trên)
bảo lãnh, sớm nhập tịch vào dân Tây; bây giờ tên Tây
của anh là Michel Trần Ngọc Mỹ Hồi đó, người Việt
nhập tịch Pháp (Naturalisé Français), nếu đủ điều
kiện là công chức phục vụ “Mẫu quốc” trên 10 năm
là có thể xin nhập Pháp tịch. Tuy đứng sau dân Pháp
chính gốc (Citoyen Français) nhưng vẫn có quyển
lợi nhiều hơn là dân bổn xứ, vốn không được đổi xử
công bằng mà còn bị khinh rẻ! Trần Ngọc Mỹ sớm
nhập Pháp tịch, là “dân Tây” và đã đăng lính phục vụ
một thời gian, như vậy, coi như... thừa tiêu chuẩn!
Lúc gặp tôi, Michel Mỹ đang là Commissaire (cò),
cảnh sát đặc biệt miền Tây.
Còn tôi, từ lúc trốn vê' được Sài Gòn, vẫn tiếp
tục bị Pháp theo dõi ráo riết. Tôi gần như bị thất
nghiệp. Thấy vậy, một ông chú bà con có vai vế ở
64 I KIMỬNG