Page 8 - phan 2
P. 8
Tiền phong của chúng tôi ra sức vận động tất cả những ai
còn dốt chữ đều phải đến lớp học. Lớp học chỉ tạm bợ thôi
nhưng cả người dạy lẫn người học đều thấy hết sức phấn
khởi. Nhiều người lớn tuổi lần đầu tiên trong đời được ngồi
đọc “ê, a”, nắn nót từng con chữ mà thấy cái nụ cười hạnh
phúc tươi rói. Những ngày tiếp theo là những ngày hân
hoan trong niềm vui đổi mới. Những bài ca cách mạng,
những tin tức, thông báo của chánh quyền cách mạng, các
đoàn thể như thanh niên, phụ nữ, nông dân, trí thức cứu
quốc... vang lên suốt ngày. Nhân dân tự động hô hào nhau
tu sửa cầu đường, làm vệ sinh chợ búa, tẩy xoá các dấu vết
của Nhựt, Pháp để lại. Nơi nơi, quần chúng ra sức luyện
tập võ nghệ, quân sự, ngày đêm tuần tra, canh gác bảo vệ
xóm làng. Mọi người sống trong trật tự và kỷ luật mới. Nạn
trộm cắp gần như không còn...
Nhớ lại sau ngày Cách mạng thành công, có một chiếc
tàu chở một số quân Nhật, lúc này đã đầu hàng quân Đồng
minh, chạy đến vàm Sông Con, và cũng không biết bằng cách
nào mà bên ta có thể kè nó chạy đến chợ Cao Lãnh. Ta đã cử
một phái đoàn xuống tàu để thuyết phục họ giao nộp vũ khí
nhưng họ không chịu, nại lý là chưa được sự cho phép của
cấp trên, mà phía chúng ta cũng không có đủ lực lượng để
cưỡng chế, cuối cùng cũng phải thả cho họ đi. Buồn cười là
lúc đó tôi cũng rất hăng, xách con dao găm nhỏ xíu mà tôi tự
tay rèn được chạy men theo trên bờ khi tàu chạy ngang qua
nhà, vượt băng qua các con mương, vừa chạy vừa núp theo
mấy gốc dừa mà không biết có thể làm gì được người ta?
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thấy đó chính là một hành động đáng
quý xuất phát từ lòng yêu nước đã được manh nha từ những
ngày tiền khởi nghĩa trên mảnh đất quê hương. Mọi việc đều
76 Nguyễn Long trảo