Page 104 - hoa đồng
P. 104
THU PHƯƠNG
Tình quê
Nhà có khách, đã lâu rồi ông Tư mới vui như vậy, nói
năng hoạt bát, kòm nụ cười sảng khoái quen thuộc. Huệ
cùng má tất bật chuẩn bị vài món nhắm cho ba. Cũng chẳng
có gì nhiều, chỉ là cá lóc nướng trui gói bánh tráng với rau
sông hái trong vườn chấm nước mắm me, má còn biểu Huệ
nấu nồi cháo cá bỏ tiêu hành thơm lừng ăn cho giải nhiột
theo sở thích của ông Tư.
Khi tất cả đã xong, Huệ rón rén liếc nhìn ra bàn ngoài,
khách một già một trỏ, coi bộ từ xa tới, bác ấy có vỏ thật thà,
chất phác, chắc là bạn cũ, thời ông Tư còn long đong lận
đận. Còn anh thanh niên cỡ ba mươi tuổi, gương mặt chữ
điền, hiền hậu, đôi mắt sáng nhìn thẳng, anh ít nói, chỉ chăm
chú lắng nghe hai ông bạn già, thỉnh thoảng mới chôm một
câu.
Lạ quá, Huộ bàng hoàng, nghe trống ngực đánh thình
thình, anh rất giông một người mà cô không bao giờ quên
được. Cái người đã cho cô biết cảm giác xao xuyến đầu đời.
Mấy năm trước, cô nhớ mình đã đứng nép vào hàng tràm
ven bờ kinh lén nhìn bóng lưng anh bước xuông chiếc ghe
có cà ròm cùng anh em xuôi dòng rời kinh xáng, nhớ chiếc
áo xanh hơi bạc màu ướt đẫm mồ hôi trên cánh đồng ngày
nào, nhớ cả bài ca vọng cổ ngọt ngào như hoài nhớ một thời
xa xưa trong đêm trăng ôm đềm. Giá như hồi đó ba má cho
Huộ sử dụng điộn thoại di động thì dỗ dàng liên lạc với anh
Tuyển tộp truyện ngắn tác giả nữ Đồng Tháp h o a . 107
đồng