Page 110 - hoa đồng
P. 110
sạm da hết trọi, tóc vuốt một cái rụng cả đám nhót ruột nhót
gan. Vậy mà, tao với ổng lần hồi làm ruộng, gian nan khóc
lên khóc xuống, có năm lúa chết, hay là lũ lụt, phải làm
mướn kiếm từng lon gạo. Ông biết phát cỏ, cắt lúa, làm đủ
thứ hết mới nuôi nổi mấy cái tàu há mồm này, biết bao
nhiêu người không trụ nổi sang đất về xứ, tao với ổng dành
dụm mua lại.
- Vậy bây giờ con với chị Hồng sướng hơn hả má? Huệ
hỏi.
- Sướng nhiều, làm ruộng bây giờ cũng trúng hơn, kinh
xáng thông thương, đâu có méo mặt dòm lúa chết bị dậy
phòn như hồi đó. Cực khổ trần ai lắm con ơi.
Bà Tư thích xài từ “trần ai”, có lẽ nó ứng với cuộc đời
của những lớp dân cư mới định cư ở vùng đất Đồng Tháp
Mười như cha, ông, rồi vợ chồng bà. Năm Huệ mười sáu,
tuổi thiếu nữ ngọt ngào, má bầu hồng dậy, dáng cô thon thả,
tóc mượt buông dài làm bâng khuâng những trai làng mới
lớn, tới mùa lúa, bà Tư dặn:
- Con coi chừng, đừng có la cà với mấy thanh niên cắt
lúa, người ta đến rồi đi, con gái mới chịu thiệt thôi.
Huệ tỉnh khô:
- Sức mây, má lo xa quá đi, con đâu có quen mấy người
đó.
Bây giờ, nhớ lại chuyện má dặn, cô mới biết bà già
không lo xa mà lo gần kế bôn hè. Cô lặng lẽ gia nhập nhóm
người buồn sau khi đoàn xuồng ghe làm thuê tách bến.
Đem cuối cùng nhóm thợ gặt từ giã bà con nơi đây. Anh
cùng bạn bè ngồi đàn hát dưới rặng trâm bầu trước sân nhà.
Tuyển tập truyện ngắn tác giả nữ Đồng Tháp h o a . 113
đồ n g