Page 109 - hoa đồng
P. 109
rát cổ, “tụng” hằng ngày, con gái cũng nhứt quyết thương.
Có bữa, ông già hằm hằm mài cái mác vót bcn ngót ghim
xuống cửa, hăm:
- Thằng đó giỏi tới đây nói chuyện với tao nè. Liệu coi
cây mác đó mà nói.
Cô con gái mười chín tuổi khóc hết nước mắt, hoảng
hồn, khuyên người yêu đừng tới, coi như hết rồi. Nhưng anh
gan cùng mình, một mình tới nhà nói chuyện với ông nhạc
tương lai. Trước tấm chân tình của người con trai xa lạ, ông
già cười hì hì, nhổ cái mác vót nói thòng một câu “ Được, tao
giao nó cho mầy, nhưng mà cà chớn là chết với tao ”. Gạo đã
nấu thành cơm, ông già vợ “cấp” vài công đất còn nhiễm
phèn để vợ chồng làm ăn, từ từ nở nồi cho tới ngày nay, bầy
con bôn đứa lần lượt ra đời, Huệ là út chót, đẹp nhứt, cũng
được cưng nhất nhà.
Bà Tư nói:
- Bây biết hông Hồng? Hồi đó, ở đây cực trần thân, nhứt
là chuyện nước nôi. Mùa nắng, kinh này phèn vàng khè,
còn mấy cái đìa phèn xanh dờn có con cá nào sông được
đâu, tao với ổng phải bơi xuồng, chở mấy cái lu ra tuốt kinh
lớn cách đây mấy cây sô" chở nước về xài.
Chị Hồng nói:
- Má con thì than mùa nắng, móng tay móng chưn ai
cũng đóng phèn vàng khè, còn uống nước phèn riết xót
ruột, đau bao tử hả thím?
Bà Tư nhớ lại:
- Cái thời gian nan, phụ nữ sợ nhất là khi mới mưa
xuống, kinh rạch dậy phèn quá trời, rửa mặt riết bị nắng ăn
112 h o a . Tuyển tộp truyện ngổn tác giả nử Đồng Tháp
đổng