Page 111 - hoa đồng
P. 111
Tiếng đàn tính tang lúc khoan lúc nhặt, cô nghe lòng mình
có lúc chìm xuống mấy tầng nước sâu, rồi lặng lờ trôi theo
dòng nước. Huệ bâng khuâng lén đứng dựa vách nhà nghe
hát. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, mặt hơi ửng đỏ vì mấy ly
rượu mời, tay ôm cây đàn hơi cũ. Tại sao người ta không gặp
mình từ giã, hay là anh quên rồi, cũng giông như những
người thợ khác, đến rồi đi, bỏ lại vài kỷ niệm bên đường.
Đất này hào phóng đón người đến rồi lưu luyến tiễn người
đi, không biết ai có giữ lại gì không?. Cô chợt giật mình,
lắng nghe:
- Thằng Phong nay chắc bị cô nào hốt mất hồn vía rồi,
mọi bữa dờn đâu có trật nhịp như bữa nay.
Anh chông chế:
- Đâu có, tại uống mấy ly hơi say vậy mà.
Huệ nghe vui vui, cô giả bộ bước ra lu múc nước vô ấm,
chỉ là để cho anh thấy mình. Trời càng khuya, giờ chia tay
gần hơn. Khi mọi người về hết, Huệ lưu luyến đưa ánh mắt
tiễn anh, cơn gió lạnh vô tình thổi qua, gió ở đây nhiều đến
nỗi nếu giơ tay ra là hứng được cả bụm. Hồi nhỏ, cùng mấy
anh đi giăng câu ngoài đồng, Huộ ngồi giữa xuồng, cúi
xuống vớt bèo hay rong rêu đùa nghịch, gió lên là sóng
nước lăn tăn, bèo dạt phất phơ trong nước, Huệ thích lắm.
Đêm, nghe gió thổi rạt rào ngoài bụi chuôi, Huệ tưởng như
cây cối đang thủ thỉ thù thì nói chuyện. Còn đêm nay, gió se
sắt lòng cô. Hình như anh nán lại ngoài bờ cây, cô lén lén
khép cửa bước ra. Nín thở đứng kề anh. Dáng anh cao, hơi
gầy, trăng rớt xuống áo vài giọt sáng, lúc này trông anh đẹp
và mơ hồ như ánh trăng. Anh nói nhỏ:
- Ngày mai anh về rồi...
114 hoa. Tuyển tộp truyện ngắn tác giả nư Đồng Tháp
đồng