Page 150 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 150
Tuổi trẻ từ Đồng Tháp mười đến Thành phố mang tên Bác hồ 149
Chẳng may anh Năm Nhự lại bị đuổi việc nên không thể
tiếp tục chu cấp cho tôi ăn học. Để có tiền học tiếp, tôi phải
đi dạy nửa buổi tại trường tư của chú Hai A là con ông Chín
Hảo, một điền chủ lớn của Đồng Tháp Mười và là người em út
của Ông nội, trường được đặt tại Tây Nhì, quận Phú Nhuận.
Thế nhưng chỉ dạy được trên một tháng thì bị chú đuổi vì phụ
huynh đến mắng vốn là tôi đã đánh con họ. Nhớ hoài cái hôm
đến nài nỉ xin chú cho dạy tiếp để có tiền học đến kỳ thi lại, lúc
đó chú đang ngồi đánh bài tứ sắc, chốc chốc lại nhấp một hớp
rượu vang trắng, còn tôi thì ngồi bên cạnh chực cả buổi nhưng
chú vẫn không đổi ý. Mà cũng không cho tôi thêm một đồng
khi nghỉ việc, trong khi tôi đã nói với chú là đang còn nợ một
tháng tiền cơm chưa trả.
Tôi suy nghĩ thấy cái sự học của mình đã không còn hy vọng
tiếp tục, tuy nhiên thấy rằng dù thi không đậu nhưng trình độ
của tôi cũng đã bằng các anh trong cơ quan cũ, điều tôi hằng
mơ ước khi xưa, lại qua quá trình tham gia phong trào đấu
tranh sôi sục của học sinh - sinh viên từ Cần Thơ lên Sài Gòn,
điều khiến lòng yêu nước trong tôi một lần nữa được khơi dậy,
nên tôi quyết định phải trở về chiến khu để tiếp tục kháng chiến
như lòng đã tự hứa và cũng là lời hứa với anh Trương Công Cán
khi được về thành tiếp tục học văn hóa. Từ khi rời chiến khu tôi
chưa bao giờ có ý định tìm việc làm để mà sống trong cái vùng
“đất không lành chim không đậu” này.
Tôi đành thất thố nói dối bà chủ, xin phép về quê xin tiền
để lên học tiếp. Tin lời, bà đồng ý, chớ đâu có ngờ rằng tôi sẽ
“một đi không trở lại!”. Trước khi đi tôi bắt chặt tay chị Lan,
con gái lớn của bà chủ, người từng “đấu” với tôi về chuyện tiếp
tục đi học mà lại còn thi cử khi phong trào bãi khóa còn chưa