Page 146 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 146
Tuổi trẻ từ Đồng Tháp mười đến Thành phố mang tên Bác hồ 145
Nhưng một “sự cố” lại đến với tôi một cách hết sức bất ngờ.
Chính lúc tôi đang cùng mọi người chuẩn bị trở lại trường để tiếp
tục học thì được Ông Bà già cho biết là đang bị các chủ nợ và chủ
hụi đòi ráo riết, mà cũng đã bao nhiêu lần thất hứa với người ta
rồi. Đến nước này thì chẳng còn cách nào khác, đành phải rời khỏi
nơi đây mà thôi. Mà con đường duy nhất có thể tính đến là trở về
Đồng Tháp Mười, nơi không ai có thể đến mà đòi nợ, và cũng chắc
chắn sẽ không bị đói. Hành trình trốn nợ của Cha Mẹ tôi cũng thật
nhẹ nhàng và suôn sẻ. Vào một sáng sớm Ông Bà già cùng con Út
lặng lẽ ra đi, không mang theo bất cứ một thứ gì, còn tôi và hai đứa
em kế vẫn ở lại để rồi lần lượt đi qua Thành Lợi ở với anh chị Tư
Hoa. Còn nhớ trên đường về nhà chị Tư thì con Mười Nhụy vừa
đi vừa khóc thút thít. Cho đến lượt tôi là người cuối cùng rời khỏi
nhà thì cũng lặng thinh không ai hay biết gì cả. Riêng đối với tôi thì
Ba, người luôn mong muốn tôi thực hiện được ước vọng nâng cao
trình độ học vấn để trở lại tiếp tục kháng chiến, đã dặn là phải lên
Sài Gòn tìm gặp anh Năm Nhự để tìm cách đi học tiếp. Lúc này thì
anh đang làm trong trạm bơm của Kho xăng Nhà Bè, và cũng do
anh xuất thân từ Trường Bá Nghệ, biết tương đối về kỹ thuật, nên
cũng được sắp xếp vào công việc có mức lương kha khá. Nhưng
vì nhà anh quá chật hẹp, không thể ở chung, nên anh cho tiền tôi
tìm nơi ở trọ và tìm trường đi học. Anh cũng “trang bị” cho tôi khá
đồng bộ từ đồng hồ, nón nỉ, cặp da... Tôi xin vào học tại Trường
Tư thục Phan Châu Trinh, tại góc đường Nguyễn Thái Học - Trần
Hưng Đạo bây giờ, và nhảy luôn lên năm thứ ba.
Lúc này ở Sài Gòn phong trào học sinh - sinh viên vẫn chưa
chấm dứt, ngoài chuyện tiếp tục bãi khóa thì còn nhiều hình
thức đấu tranh trực tiếp như mít tinh, biểu tình và các hoạt
động đoàn thể khác.
Ngày 19 tháng 3 năm 1950, Chủ nhật, đã diễn ra cuộc mít
tinh và biểu tình chống Mỹ khổng lồ ở trung tâm Sài Gòn.