Page 151 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 151
150 Khi Tổ quốc gọi
chấm dứt, bởi tiếc cho đến khi chia tay vẫn không thể nói cho
người cùng chí hướng với mình biết hết sự thật. Nhưng chắc chị
cũng đâu có ngờ rằng tôi không bao giờ quên món nợ và ân tình
của gia đình chị đối với tôi, bởi sau hai mươi lăm năm tham gia
kháng chiến, khi vừa về đến Sài Gòn là tôi đã đến cố tìm lại cho
bằng được số nhà 13 Cité Nguyễn Văn Dưỡng, ngõ hầu tạ lỗi và
đền đáp ơn xưa, nhưng rất tiếc là “người xưa đâu thấy, chỉ thấy
ngôi nhà cũ rêu phong”.
Tôi rời nơi ở trọ vào một sáng sớm, chỉ mang theo mấy
quyển sách toán lượng giác, với suy nghĩ nó có thể là hữu ích
trong tương lai. Trưa hôm đó tôi về tới Sa Đéc và đến nhà cậu Út
là một bác sĩ, em ruột của má, định ở chơi vài ngày rồi sẽ về Cao
Lãnh. Bất ngờ tôi lại gặp cô Ba Ánh là con gái của cậu đang học
ở Đà Lạt về nghỉ hè. Cùng là học sinh trạc tuổi nhau, lâu ngày
mới gặp lại, chuyện để nói thì biết bao giờ cho dứt, nên chuyện
trò mãi đến tận khuya.
Hôm sau thức dậy bỗng nghe tiếng cậu đang la rầy ai đó
múc nước trong lu mà không đặt cái gáo vào đĩa đựng nước
thừa, lại đem úp thẳng vào nắp đậy, nước chảy ngược xuống lu,
rất mất vệ sinh. Bởi là bác sĩ, và có lẽ bác sĩ thì ở đâu cũng thấy
vi trùng nên ông kỹ cái vụ này lắm. Tôi lại nghe rõ cái câu cậu
phán quyết: “Chỉ có thằng Phiên chớ không ai trong cái nhà
này mà làm như vậy!”. Cũng chẳng biết là trật hay trúng, nhưng
nghe vậy tôi thấy không thể chịu nổi trước sự xúc phạm của
một người cậu giàu có đối với thân phận của mình, nên lập tức
xách túi đồ đạc ra đi không một lời chào từ biệt trước sự ngỡ
ngàng của cô Ba Ánh, bởi hôm qua tôi còn nói là sẽ ở lại đây
chơi vài ngày kia mà!