Page 161 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 161

160  Khi Tổ quốc gọi


           nhiều thời cơ mới sau chiến thắng to lớn của chiến dịch Cao -
           Bắc-Lạng. Với tuổi trẻ thời bấy giờ, chỉ cần nhìn tờ áp phích cổ

           động chiêu sinh là đã thấy mê hết chỗ nói rồi. Đó là hình một sĩ
           quan đội mũ kê pi, mang gươm, đi giày ống, vai đeo lon quan hai,
           đang hiên ngang ngồi trên lưng ngựa phi tới phía trước. Nói ra
           nghe tức cười chớ lúc đó tôi đã từng nhẩm tính trong bụng là với

           cái lon quan hai sau khi ra trường thì qua bao nhiêu năm nữa tôi
           sẽ lên đến cấp Đại tướng như Ông Võ Nguyên Giáp.

               Xét ra với tình hình thực tế trong chiến khu lúc đó mà yêu
           cầu thí sinh phải có trình độ văn hóa bậc trung học trở lên thì
           trong cả tỉnh cũng chẳng có được bao nhiêu người, cho nên

           việc tôi được chọn đi thi cũng là điều dễ hiểu. Cũng không ngờ
           là chính tôi lại được Tỉnh đội phái lên Bộ Tư lệnh Khu 8 nhận
           đề thi để rồi tôi lại có dịp gặp được một điều may mắn bất ngờ.

               Tôi được giao liên đưa đi trên một chiếc xuồng có cà rèm
           che mưa che nắng, chèo đến Mỹ Thọ thì gặp xuồng chở cán bộ

           phụ nữ, trong đó cô Năm Huệ là người em con bạn dì ruột đã
           lâu ngày không gặp, đi ngược chiều. Hai bên đều nhận ra nhau,
           hết sức bất ngờ và mừng rỡ, nhưng bên nào cũng hối hả, chỉ kịp
           đưa tay vẫy chào kèm theo một lời hỏi thăm thật to rồi đi qua.

           Thế nhưng khi tôi quay đầu nhìn lại thì thấy cô Năm cũng quay
           đầu trở lại nhìn về phía chúng tôi, và khi bắt gặp cái nhìn của
           tôi cô lại đưa cao tay lên vẫy vẫy khiến tôi xúc động và thương

           cô vô cùng. Tôi và cô Năm tuy là anh em nhưng cùng trạc tuổi,
           thuở nhỏ cùng ở gần nhà Ông Bà ngoại. Nhớ một lần đang đi bộ
           trên đường về nhà thì cô đạp xe ngang qua, chợt nhìn thấy tôi cô
           dừng xe và bảo tôi lên ngồi cho cô chở. Thế nhưng cô lại đi trên
           chiếc xe đạp kiểu đàn ông của dượng Tám, phía sau lại không

           có boóc-ba-ga, nên chắc chắn là tôi phải ngồi trên cây đòn dông
   156   157   158   159   160   161   162   163   164   165   166