Page 165 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 165
164 Khi Tổ quốc gọi
Ghi đến đây tôi lại không khỏi ân hận bởi vì khi còn đang công
tác ở Thành phố Hồ Chí Minh sau 1975, bao nhiêu lần trong các
kỳ hội họp tôi đã gặp lại anh, đang là cán bộ phụ trách bên Ban
Thi đua - Khen thưởng Thành phố, mà chắc chắn là anh, anh
Nguyễn Thượng Sách, với dáng người khắc khổ, nói giọng miền
Trung, với cánh tay trái bị tật, nhưng không một lần tôi nhắc lại
chuyện cũ để cám ơn anh một lần nữa tuy rằng anh không còn
nhận ra tôi qua mấy mươi năm đổi thay. Tôi cũng không tự giải
thích được tại sao với một cử chỉ đơn giản như thế mà mình
không chịu làm? Còn bây giờ cả hai chúng tôi đều nghỉ hưu, ai
biết ai ở đâu, có khi nào được gặp lại để có thể nhắc lại chuyện
xưa và có lời xin lỗi anh về cách ứng xử không phải của mình.
Bởi số thí sinh trong tỉnh cũng ít, lại được hỗ trợ sát sườn
như vậy thì chuyện tôi trúng tuyển cũng không có gì đáng ngạc
nhiên. Sau khi trúng tuyển, trên đường lên Khu tập trung, tôi
tranh thủ ghé qua nhà, mọi người hết sức mừng rỡ và cảm thấy
thật là vinh dự, nhưng cũng chẳng ai ngờ rằng bắt đầu từ đây
tôi và gia đình sẽ lại chia lìa mỗi bên một ngả. Ở nhà chơi được
một buổi sáng, sau đó tôi đi bộ đến xã Mỹ Hòa thuộc địa phận
của Tháp Mười, chờ đủ các đoàn của Tân An và Mỹ Tho để
họp thành một đoàn chung của Khu 8 tổng cộng trên ba mươi
người, chuẩn bị hành quân về Khu 9.
Những ngày này chúng tôi sống trong khung cảnh anh
hào tứ phương tụ hội, lứa tuổi mười tám đôi mươi, trong cái
tập thể của những người tự coi, mà cũng thực sự là những
người được chọn, đang hồ hởi háo hức, nôn nóng sớm lên
đường đến cái trường “võ bị” có một không hai thời đó để
được đào tạo thành những sĩ quan tương lai. Cũng bởi chúng
tôi đều xuất thân từ tầng lớp học sinh, trong con người anh