Page 164 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 164
Khi Tổ Quốc gọi 163
một người trong cơ quan ra bắt tay và nói: “Chào đồng chí”. Té
ra là anh Ba Thanh Nha! Nhưng anh chưa nhận ra tôi ngay vì
đã gần năm năm chưa gặp lại, hơn nữa ở tuổi mới lớn nên vóc
dáng của tôi đã có nhiều thay đổi. Tôi cũng hết sức bất ngờ.
Nhưng anh cũng kịp nhận ra khi tôi bắt đầu cười. Thế là hai anh
em cùng mừng giữ chặt tay nhau hồi lâu.
Cơ quan của anh đóng ở tận cuối con kênh Bằng Lăng, nằm
sâu tít trong đồng, muỗi rất nhiều mà đỉa cũng khiếp. Ban ngày
đứng nghiêm chào cờ hát Quốc ca mà muỗi bay quanh ù ù,
cắn lia lịa, phải khổ sở căng mình chịu đựng; ban đêm ngủ trên
xuồng, đỉa cũng đánh hơi bò lên chui cả vào nóp người ta.
Anh lên Khu sau ngày Pháp chiếm Cao Lãnh, đã trải qua
nhiều nhiệm vụ công tác trước khi về Ban Văn thư của Phòng
Chánh trị Khu. Nghe nói lại thì anh đã từng làm một công việc
mà từ xưa đến nay, và mãi sau này cũng chưa từng có ai làm
được: vẽ bạc Đông Dương giả để mang ra thành mua đồ tiếp tế
cho kháng chiến. Sau này nghe anh kể lại là có một lần một chị
là người của ta mang tiền do anh vẽ ra chợ Cao Lãnh, đến một
tiệm của người Tàu mua hàng thì người chủ tiệm kéo tay chị
lên lầu và nói nho nhỏ: “Há cái này, tiền chị mua lần trước là giả
đó nghe!”. Chị người của mình hoảng hồn, định giật tay nhảy
xuống tìm cách tháo chạy, nhưng anh ta vẫn giữ lại và nói: “Hà,
mà không có sao, cứ làm nhiều nhiều nữa đi!”. Hú hồn! Sau này
đồng chí Đại tá Nguyễn Văn Tòng cũng đã kể lại cho tôi nghe
câu chuyện này.
Cái điều may mắn bất ngờ mà tôi đã nói ở trên là khi biết tôi
chính là em ruột của anh Ba Thanh Nha, đồng thời cũng là một
thí sinh của Tỉnh, người giao đề thi không chỉ bật mí mà còn giải
thích cặn kẽ về đề thi chính trị là môn tôi còn hết sức bỡ ngỡ.