Page 172 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 172
Khi Tổ Quốc gọi 171
quy ước mà không thấy người sang, đoán biết đã có trở ngại nên
cả đoàn buộc phải quay trở lại bởi đây không phải là nơi có thể
trụ lại để chờ đợi suốt cả ngày.
Hôm sau chúng tôi lại quảy ba lô lên đường, chân bước đi
mà lòng cứ thắc thỏm lo âu không biết có gặp rắc rối gì nữa
không. Nhưng cũng thật may là hôm đó có chốt tiền tiêu của bộ
đội chủ lực bố trí chặn hai đầu, canh giờ cho cả đơn vị qua lộ,
vượt sông. Giao liên tranh thủ thời cơ hiếm có, dẫn chúng tôi
vượt qua khỏe re. Khi đoàn chúng tôi đến địa phận Tam Bình
thì gặp một đoàn quân mang vác đủ các loại súng ống đi ngược
lại, đúng là bộ đội chủ lực. Cũng lấy làm lạ sao bộ đội hành quân
mà còn cầm mía trên tay, người một cây, người hai cây, vừa đi
vừa xước ăn dọc đường, mà mía ở đâu lại nhiều thế, bởi ước tính
phải đến cả một tiểu đoàn quân chớ đâu có ít! Đến nơi mới phát
hiện, té ra là có một nhà dân bên đường vì thương bộ đội hành
quân vất vả nên đã chặt cả đám mía nhà mình chất đống ra đó,
anh nào khát thì cứ tự do lấy ăn. Dĩ nhiên chúng tôi cũng đâu bỏ
qua dịp may hiếm có khi đang vừa mệt lại vừa khát.
Chúng tôi lại vượt qua sông Hậu, mặt sông có phần rộng hơn
sông Tiền, bên kia là huyện Kế Sách của tỉnh Sóc Trăng và nghe
đâu việc tuần tra của tàu địch cũng không thật thường xuyên
nên tương đối an tâm. Mà cũng đúng như vậy, vượt sông giữa
ban ngày ban mặt mà hoàn toàn bình yên không chút trở ngại,
khỏe vô cùng! Từ Sóc Trăng đến điểm giao nhận của Bộ Tư lệnh
Nam Bộ tại Thới Bình thuộc tỉnh Bạc Liêu đường tuy dài nhưng
đa phần là đi trong vùng giải phóng, chỉ phải qua vài ba con lộ
lớn nên không có gì là nhọc nhằn nguy hiểm. Thế là kết thúc gọn
một chuyến hành quân dài gần một tháng từ Khu 8 đến Khu 9,
không rớt lại người nào. Không kể số học sinh các tỉnh chung