Page 171 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 171
170 Khi Tổ quốc gọi
như mấy hôm trước tôi được đồng bào vùng địch hậu tận tình
che chở, thì hôm nay tôi lại được đồng bào ở một vùng cận kề
bên lưng địch hết mực thương yêu. Chỉ mới mấy ngày ra đi mà
đã tiếp nhận được bao nhiêu là tấm thạnh tình. Cám ơn đồng
bào yêu quý của tôi!
Mấy hôm sau, khi được báo là đường liên lạc đã được
nối thông, chúng tôi giã từ đồng bào trong sự lưu luyến mến
thương của cả kẻ ở người đi dù chỉ qua mấy ngày tiếp xúc ngắn
ngủi. Chúng tôi chuẩn bị tinh thần vượt qua một trong những
chặng đường gian nguy nhất trong chuyến đi, đó là lộ Ba Càng
trên con đường Vĩnh Long - Cần Thơ. Cái ngặt nghèo của cung
đường này là sau khi qua lộ phải vượt tiếp một con sông rộng
với dòng nước chảy xiết. Vì bọn địch biết khá rõ nơi đây là con
đường liên lạc chủ yếu, và nhiều lúc cũng là duy nhất từ miền
Đông đi đến các tỉnh miền Tây cho nên chúng thường xuyên
tuần tra, phục kích, quyết cắt đứt cho bằng được. Nếu gọi sông
Cửu Long là “sông bạc đầu”, thì người ta cũng gọi cây cầu Ba
Càng này là “cầu giảm kỷ”, bởi đây là nơi cực kỳ nguy hiểm
ai đi qua cũng ngại, nơi từng chứng kiến bao nhiêu trường
hợp hy sinh của cán bộ, chiến sĩ, kể cả các đồng chí giao liên
tại chỗ. Còn bên chúng ta thì đây là một trạm giao liên kiên
cường, mưu trí, lại biết dựa vào trăm tai nghìn mắt của nhân
dân đôi bờ, tổ chức các cơ sở nắm chắc tình hình tuần tra phục
kích của địch để đưa rước người qua lại một cách an toàn nhất
trong điều kiện có thể. Thế nhưng đâu phải chuyến đi nào cũng
đều suôn sẻ...!
Chúng tôi đã đến được điểm tập kết gần mí vườn, ngồi chờ
phía bên kia sông cho người sang đón, một quãng thời gian sao
mà quá dài trong căng thẳng, hồi hộp. Thế nhưng đã quá giờ