Page 167 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 167
166 Khi Tổ quốc gọi
Con kênh xanh xanh những chiều êm ả lướt trôi
Đêm đêm trăng lên theo dòng buồm căng gió xuôi.
Con kênh xanh xanh những mùa sen nở khắp nơi
Bao câu tơ duyên dạt dào tim ai thắm tươi.
(...)
Tiếng ai hò khoan vẳng đưa những câu tình ca
Ngả nghiêng hàng tràm vang hòa tiếng hò xa xa.
Chiến khu bừng vui ấm bao lòng dân quê tôi
Tiếng ai giã bàng nhịp nhàng như tiếng lòng tôi.
(...)
Con kênh xanh xanh sao lòng ta thấy vấn vương
Con kênh xanh xanh sao lòng ta thấy nhớ thương.
Trong thời gian chờ đợi, đến bữa là chúng tôi kéo ra ăn ở
quán “quân nhân”, không phải nấu nướng gì cả. Mà đây là cách
tổ chức thật độc đáo rất phù hợp yêu cầu của kháng chiến thời
bấy giờ, mà trên cả nước có lẽ chỉ Đồng Tháp Mười là duy nhất.
Bởi dọc theo kênh, cứ cách năm bảy cây số thì tổ chức một quán
cơm nhằm phục vụ riêng cho cán bộ và chiến sĩ qua đường,
không phải chỉ ban ngày mà nửa đêm canh ba gà gáy cũng vậy,
cứ ghé qua là được ăn cơm không phải trả tiền. Mà lúc nào cũng
cơm sốt canh nóng, thức ăn dù ngon dù dở thì ít nhất cũng có
một món mặn, một món lạt.
Chúng tôi bắt đầu xuất phát vào một sáng sớm cuối tháng
Mười một. Trước khi đi được phổ biến là phải chuẩn bị tinh
thần cho cuộc hành quân đường dài hai, ba trăm cây số, vượt
qua hai con sông lớn là sông Tiền và sông Hậu, nhiều sông ngòi
đồn bót, trục lộ giao thông và có khi phải đi luồn trong vùng
địch. Khó khăn nguy hiểm được báo trước là thế, nhưng không