Page 168 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 168
Khi Tổ Quốc gọi 167
thấy ai có một chút gì tỏ ra ngán ngại mà trái lại còn háo hức
muốn sớm cất bước lên đường.
Chúng tôi đến bên bờ sông Tiền vào một buổi trưa, và đây
cũng là thử thách đầu tiên, bởi mặt sông thì rộng gần cả cây số,
mà tàu tuần tra của địch thì lên xuống thất thường. Thế nhưng
trạm giao liên ở đây thật tuyệt, phương tiện đưa đón đầy đủ,
tổ chức thông báo tình hình địch khá chặt chẽ đáng tin cậy.
Vào khoảng ba giờ chiều, nhận được tín hiệu báo yên, gần chục
chiếc xuồng đồng loạt vượt sông, mỗi người một dầm ra sức
bơi, lên xuống đồng loạt còn hơn bơi đua, nên đến bờ nhanh
chóng và an toàn. Té ra cũng không có gì là ghê gớm lắm nhỉ!
Bên này sông đã thuộc vùng giáp ranh giữa ta và địch, người
liên lạc dẫn đường vừa đi vừa nghe ngóng quan sát, đến chạng
vạng tối tới Tân Dương thuộc ngoại ô thị xã Sa Đéc thì dừng
lại ngồi trong một vườn xoài, chờ đến tối sẽ đi vào thị xã. Khi
không còn nhìn rõ mặt người chúng tôi lại vác ba lô lên đường,
được căn dặn phải thật cẩn thận bám đuôi nhau không để lạc,
không được nói chuyện vì sắp sửa phải đi xuyên qua thị xã, nơi
bọn địch canh phòng cẩn mật. Tôi đi trong hồi hộp, luôn bám
sát ngườì đi trước, vừa đi vừa nghĩ thầm không biết anh chàng
giao liên này đã qua lại bao nhiêu lần mà thông thạo đường đi
nước bước đến thế! Chúng tôi phải đi luồn trong các ngõ hẻm
ngoằn ngoèo, có lúc phải đi sát các lô cốt còn nghe rõ tiếng bọn
lính canh í ới, có lúc lại đi ngang qua các hàng quán đang chong
đèn bán ráng cữ khuya... Tôi đánh giá rất cao trách nhiệm của
người giao liên này đối với sinh mạng của ba bốn chục anh em
chúng tôi, bởi một khi bị kẻ địch phát hiện, hoặc có người bị lạc
thì hậu quả sẽ ra sao? Thế nhưng nghe nói rằng đường dây này
chưa bao giờ xảy ra sự cố. Tôi nghĩ sở dĩ có thể làm tốt như vậy