Page 176 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 176
Khi Tổ Quốc gọi 175
gái thời học sinh của mình! Chao ôi, nếu bỗng nhiên được gặp
nhau trong cái chiến khu U Minh cùng đường khuất nẻo này
thì nó thơ mộng và thiêng liêng biết nhường nào, tình bạn từ
đây sẽ trở thành tình đồng đội, đồng chí và biết đâu lại còn
tiến xa hơn nữa?!
Thường thì chúng tôi hay tập chạy đường dài, cái môn mà
mấy ông cán bộ thích gọi là chạy “việt dã”, có nghĩa là chạy “băng
đồng”, nhưng nơi đây thì đồng ở đâu mà băng, chạy trên đường
cầu khỉ thì có! Chúng tôi thường vác súng chạy ngang qua các
Trường Trung học Kháng chiến Nguyễn Văn Tố, Nguyễn Công
Mỹ ở rạch Chệt và rạch Giồng Ông bên sông Cái Tàu, nơi có rất
nhiều “nam thanh nữ tú”. Nếu đem so sánh với thành thị thì các
cô gái ở đây chưa chắc đã đi đến đâu, nhưng trong vùng kháng
chiến ở tận nơi rừng U Minh xa xôi hẻo lánh này thì tất cả có thể
được xem là hoa khôi, hoặc bét nhất cũng là á hậu! Đối lại phía
chúng tôi cũng đâu có gì thua kém, nghe đến cái tên học sinh Lục
quân Trần Quốc Tuấn thì các học sinh, nhất là các cô con gái có
ai mà không ngưỡng mộ? Cho nên mỗi lần chúng tôi vác súng
chạy ngang là các anh các chị tranh thủ chạy ra đứng nhìn, còn
mấy đứa chúng tôi lại cố tình chạy chậm, ráng tranh thủ quan sát
lục lọi tìm hoa khôi để “rửa mắt”. Bởi thế mà mỗi chuyến chạy
ngang qua trường là một lần đội hình bị “dồn toa”, khiến cho các
tốp sau, nhất là những tốp sau cùng phải chạy hụt hơi mới đuổi
kịp, nhưng nghĩ lại thì thật đáng cái đồng tiền bát gạo! Còn các
lão cán bộ chạy theo hàng quân, ban đầu còn thổi tu-huýt te te, tét
tét để thúc để giục, cuối buổi tập còn đứng ra phê bình cảnh cáo
rút kinh nghiệm, nhưng cũng chẳng ăn thua. Với lại suy bụng ta
ra bụng người thì biết tỏng các lão dù có tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng
cùng ở tuổi thanh niên thì tiết mục “ham vui” chưa chắc ai kém ai,
rốt cuộc rồi cũng xí xóa cho qua, đâu lại hoàn đấy!