Page 226 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 226
Khi Tổ Quốc gọi 225
Một thời gian sau, tôi được quyết định chuyển công tác về
Ban Quân báo Đặc khu Sài Gòn - Chợ Lớn, cùng đi có anh Thế
là cán bộ bên Tình báo Chiến lược.
Rời căn cứ Dương Minh Châu về Đặc khu, cuộc sống vật chất
có thể đỡ cực hơn, nhưng lại nằm sát cơ quan đầu não của địch,
lúc nào cũng phải đương đầu thì chắc chắc chắn sẽ gặp nhiều khó
khăn hơn. Bước chân ra đi tôi mới thật sự cảm nhận cái quý giá của
không khí ấm cúng bình yên trong gian khổ của cái tập thể đoàn
kết gắn bó này, với những người đi trước luôn tận tình dìu dắt giúp
đỡ những người đi sau, với tinh thần xung phong nhận cái khó
không hề né tránh nạnh hẹ, với tinh thần lạc quan tin tưởng mà tôi
học được khi đang yếu đuối dao động, với những ngày lao động
vất vả rồi được hưởng những thành quả ngọt ngào, với những con
người cụ thể đáng mến đáng thương từ các anh lãnh đạo như anh
Đạo, anh Thời... cho đến bác Xuyên, bác Chúc ngoài rẫy tăng gia...
Chúng tôi lội bộ trên Trảng Lớn, nước ngập quá đầu gối,
đến trạm Tức Tra, nằm chờ tổ chức chuyến giao liên đi vòng
sang Campuchia đến các tỉnh miền Trung rồi luồn về Đặc khu.
Thời gian nằm chờ khá lâu, bốn chung quanh trạm toàn là nước,
không đi đâu được và cũng chẳng có việc gì làm. Tối đến nhìn
sang một gò đất cao không ngập nước bỗng thấy cả một đàn sóc
bay từ dưới gốc leo lên ngọn của cây dầu độc mộc, rồi đồng loạt
nhảy ra vươn đôi cánh lượn xa như bầy chim, cứ thế mà lập đi
lập lại, trông rất vui mắt; vài ngày đầu xem còn thích, mấy hôm
sau xem mãi một cảnh rồi cũng chán, chỉ biết lên võng ngũ sớm.
Bỗng có quyết định trở lại cơ quan, tôi có phần cụt hứng bởi
ít nhiều cũng đã đặt hy vọng ở môi trường công tác mới. Nhưng
cũng không có gì cảm thấy quá hụt hẫng bởi tôi vẫn trở về cái
cơ quan mà tôi đã có bao nhiêu đánh giá tốt đẹp trước lúc bước
chân ra đi. Về đến cơ quan, tôi cũng không hỏi lý do, bởi quân