Page 225 - Khi To Quoc Goi nguyen long trao
P. 225
224 Khi Tổ quốc gọi
từng thấy. Bởi thuốc men thì có gì đâu, chỉ độc có một thứ là ki-nô-
blơ tiêm hoài, tiêm riết chai cả hai mông đít mà sốt rét vẫn cứ sốt
rét. Tôi cũng từng “trối” với anh Ba Thanh Nha khi anh sắp chuyển
công tác trở về tỉnh Đồng Tháp rằng khi gặp lại ông bà già thì ráng
an ủi nếu gặp phải cảnh “tre khóc măng”. Thấy cách tôi nói anh đã
rầy tại sao lại quá bi quan như vậy. Tôi cũng làm đơn xin về Đồng
Tháp nghỉ phép với ý định rồi sẽ xin ở lại dưới đó công tác luôn,
nhưng không được cấp trên chấp thuận nên càng cảm thấy bí lối.
Tuy nhiên dù cực khổ đến thế nào tôi cũng chưa hề có ý định bỏ
ngũ nhảy về thành như một số trường hợp đã xảy ra.
Trong tình hình cuộc sống ngày càng khó khăn hơn thì
trường hợp dao động như tôi không phải là ít. Nắm bắt được
tư tưởng, Phân Liên Khu ủy đã mở đợt học tập chính trị với nội
dung “Trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi” là bài viết của
đồng chí Trường Chinh, lại do đồng chí Tư lệnh Trần Văn Trà
trực tiếp giảng bài. Nghĩ lại khi tôi trúng tuyển vào Trường Lục
quân Trần Quốc Tuấn thì được nghe nói đây là trường đào tạo
lớp cán bộ chuẩn bị “Tổng phản công” cho nên trong tư tưởng
có bao giờ nghĩ rằng phải chiến đấu trường kỳ, và trường kỳ
chịu đựng gian khổ, cũng chưa được ai giải thích vì sao sẽ giành
được thắng lợi cuối cùng. Bởi thế khi đụng đến gian khổ, cái
mức độ gian khổ mà trước đây tôi chưa lường hết, lại thấy ngày
chiến thắng vẫn còn mù mịt thì chuyện hoang mang dao động
là khó tránh. Sau đợt chỉnh huấn, cho dù mọi gian khổ vẫn còn
nguyên y nhưng đã thấy có lối ra nên tin tưởng hơn, mà quan
trọng nhất là lạc quan hơn; tư tưởng và ý chí đã giúp tôi vượt qua
thử thách. Mà đây không chỉ là trường hợp của riêng tôi bởi vì
sau đợt học tập chính trị thì nhìn chung tình hình tư tưởng đã
có những chuyển biến rõ rệt, tạo đà phấn khởi mới sau trận thử
thách nghiêm trọng này.